Học kỳ mới rất nhanh đã khai giảng, giáo sư và bạn học cũng đều lần lượt biết được tin bố tôi đã mất, gửi gắm đến tôi sự đồng cảm rất lớn, giáo sư tìm tôi tâm sự, nói chỉ cần tôi cần sự giúp đỡ, nhà trường sẽ giúp đỡ tôi trong khả năng có thể.
Tuy tôi không tiếp nhận, nhưng ý tốt này khiến toàn thân tôi ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi mẹ cho tôi số tiền lớn đó, áp lực trên vai tôi cũng nhẹ đi nhiều rồi. Sau khi nộp tiền học phí, chỗ tiền còn thừa liền cho vào một cái thẻ ngân hàng, đợi đến sau vài tháng nữa, quan hệ giữa mẹ và tôi thân thiết hơn một chút, sẽ trả lại cho bà.
Khoa tôi học là khoa kinh tế hàng đầu trong nước, học đến năm thứ rồi, các môn học vẫn nhiều như thế, môn tự chọn, môn bắt buộc, thực tập các kiểu. Rốt cuộc, cánh cửa đại học cũng đã sắp đi qua rồi, còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi, tôi chỉ có hai con đường có thể đi, một là tiếp tục học cao lên, hai là đối mặt với xã hội.
Dáng vẻ của bố trên giường bệnh khiến tôi ý thức được tính quan trọng của tiền bạc, điều mà trước đây tôi không hề biết tới, vì vậy từ lâu đã hạ quyết tâm quyết định ra ngoài làm việc. Nhưng mà hai ba tháng trước, giáo sư Tiền Cương của khoa đã chủ động tìm đến tôi, nói đồng ý tiếp nhận tôi học thạc sĩ, đồng thời cũng sẽ giúp tôi giành được học bổng trong khoa. Tôi mới đầu cho rằng thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/23886/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.