Tôi có một cảm giác rất kì lạ, thà rằng bị anh ta hiểu lầm, thì cũng không nói cho anh ta tôi còn có một người mẹ. Anh ta luôn luôn cho rằng tôi và anh ta giống nhau, đều không có mẹ.
Tôi nhớ đến một chuyện rất lâu trước đây.
Lúc đó tôi với Lâm Tấn Tu mới bắt đầu đối địch nhau, tôi đem theo dũng khí của “nghé con không sợ hổ”, hùng hổ tiếu ngạo giang hồ, kết quả vừa tan học liền đụng phải quỷ, bị đám tùy tùng của anh ta chặn ở một góc bên cạnh khu lớp học.
Tôi có tính cách cứng rắn cổ quái, không muốn kể cho hiệu trưởng và bố những chuyện phiền phức mà tôi gặp phải, thứ nhất là do họ quá bận, thứ hai là cho dù nói ra thì cũng chả có tác dụng gì.
Tôi nhớ đó là tuần thứ hai sau sự kiện hồ bơi, tôi bị người ta hất cho nửa thùng nước, nước lạnh cóng theo tóc nhỏ xuống, chảy qua cổ, thấm ướt cả áo len, dính vào da tôi chảy xuống dưới, áo lót cũng ướt hết.
Đám người đó vẫn không chịu dừng lại, không biết bọn họ nghe được ở đâu chuyện từ nhỏ tôi đã không có mẹ, tụm lại chê cười tôi, lời nói ác độc đến mức bây giờ nghĩ đến tôi cũng tức đến phát run.
Một tên con trai lớn hơn tôi một lớp chửi tôi rất ác liệt, lúc đắc ý chỉ vào mũi tôi mà cười lớn, “Mẹ mày thà chết cũng không cần mày và ông bố cổ lỗ của mày đâu.”, Tôi vừa biến sắc, bỗng nhiên nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972294/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.