Tạm biệt An Lộ ở trước cửa kí túc xá rồi lên lầu.
Bên trong kí túc xá ồn ào hơn buổi sáng, hiện trường vụ cháy thu hút sự chú ý của mọi người. Tôi đi tới đầu cầu thang tầng hai, thở dài nhìn kí túc xá của khoa triết bị lửa thiêu rụi chẳng còn lại gì. Mọi người vây quanh xem cũng than thở, nhìn thấy tôi xuất hiện liền đồng loạt khen tôi là anh hùng. Tôi ở đó một lúc rồi trở về phòng mình dọn dẹp.
Tôi và Vi San cũng coi như là may mắn, tuy phòng phát ra hỏa hoạn nằm ngay dưới phòng chúng tôi, nhưng ngoại trừ cửa sổ bị ám khói đen ra thì những cái khác đều vẫn bình thường. Vi San xem được tin tức trên truyền hình, buổi tối hôm đó liền vội vàng trở về. Trường có gợi ý là đổi phòng cho hai đứa tôi, chúng tôi suy nghĩ rồi từ chối, chủ yếu là do chuyển phòng phiền phức.
Nó biểu cảm đau xót ôm lấy tôi, khóc to: Tí nữa thì không gặp được mày nữa.
Tôi dở khóc dở cười phối hợp với nó nói: Thiếu một tí…
Nó tiếp tục khóc to: Mày không được làm tao ở góa nha!
Tôi nói: Ừ, tao xảy ra chuyện cũng là mày đến tảo mộ cho tao…
Nói xong cảm thấy không may mắn, nhanh chóng khinh bỉ bản thân một cái. Cái gì mà chỉ có nó đến tảo mộ chứ, nhân duyên của tôi cũng chả thiếu đến cái mức ấy.
Trong đầu bỗng nhiên lại nhớ đến những lời Kỷ Tiểu Nhụy nói với tôi tối quá—sau khi bố qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972268/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.