Tôi thấp giọng hỏi: “Cố tiên sinh thì sao ạ?”
Kỷ Tiểu Nhụy hứng thú nhìn tôi, “Chị còn tưởng em sẽ không hỏi ấy.”
“Em--” Thực sự xấu hổ muốn chết.
“Được rồi, trêu em đấy. Anh ấy đang ở phòng bi-a, để chị đưa em đi.”
Lên thêm một tầng nữa thì chính là phòng giải trí, góc của căn phòng đó chính là phòng bi-a, bên trong không chỉ có Cố Trì Quân mà còn có thêm Quan Diệc Trung. Quan Diệc Trung là một diễn viên kỳ cựu nổi tiếng, hơn sáu mươi tuổi, cả nửa đời ông đều diễn kịch nói, mấy năm gần đây mới bắt đầu đóng phim điện ảnh, làm cho mọi người ấn tượng sâu sắc, mà ông cũng là diễn viên lớn tuổi nhất trong bộ phim “Ba Chương Cam Kết”. Ở phim trường thấy mẹ tôi rất cung kính với ông.
Một già một trẻ, hai người ở bên trong vừa nói chuyện vừa đánh bóng, quan hệ rất tốt. Lúc tôi đi vào, hai người đang nói chuyện về vở kịch “Trà Hoa Nữ” của Quan Diệc Trung những năm đầu mới vào nghề, Quan Diệc Trung đánh bóng vào lỗ, nói: “Diễn viên trẻ bây giờ, xem những bộ phim cũ giống như cậu có lẽ không nhiều.”
Trong phòng bóng bàn mờ tối, Cố Trì Quân mặc áo sơ mi trắng, mạnh mẽ cầm gậy đứng một bên, cười nói: “Diễn xuất của chú trong phim thực sự xuất thần, câu nói ‘Tôi không cảm thấy mình đang yêu, tôi hoàn toàn đã bị em bắt làm tù binh’ thực sự khiến người ta nhớ mãi--” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, “…không quên.”
“Tiểu Chân?”
Tôi lịch sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972264/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.