Trong nhà rất tối và trống trải. Cùng với tiếng động cơ ô tô trầm thấp, xecủa Lâm Tấn Tu nghênh ngang rời đi. Tôi không bật đèn trong nhà, một mình ngồitrong phòng rất lâu. Đi xem từng căn phòng trong ngôi nhà trống trải, hôm quacác giá các rương đầy ắp đã được chuyển đi hết, một mình thực sự thấy cô đơn.Trước đây còn có hóa thạch nghe tôi nói chuyện, bây giờ chúng cũng đi rồi.
Lâm Tấn Tu nói rất thoải mái, cái gì gọi là “chuyện trước đây qua rồi thìcho qua,” anh ta cho rằng cuộc đời là một đĩa CD có thể xóa sao? Những quá khứkhông thể ngoảnh lại đó nói xóa thì xóa sao? Tôi không làm được, cả đời cũngkhông làm được. Tôi ngồi ngây ngốc trong căn phòng tối om, tất cả những chuyệnđã qua như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua mắt tôi, mãi cho đến khi điện thoại củaCố Trì Quân gọi tới.
Anh hỏi tôi, “Em về nhà chưa?”
Tôi nói: “Anh có ở nhà không?”
“Có.”
“Em đến tìm anh.”
Giọng nói của Cố Trì Quân dịu dàng, “Hoan nghênh.”
Cầm chìa khóa lên xem, lái chiếc xe jeep tới chỗ Cố Trì Quân. Tôi và anh đãxác lập quan hệ, ngoại trừ hôm đầu tiên ra thì tôi luôn kiên trì tuyệt đốikhông ngủ lại, cho dù muộn thế nào tôi cũng về nhà hoặc là để anh về nhà. CốTrì Quân cũng không có ý kiến, từ trước đến nay anh đều tôn trọng tôi.
Tôi đứng trong hành lang mờ tối gõ cửa, anh giơ tay ôm tôi vào nhà, “Saunày đừng gõ cửa nữa, cũng không phải em không có chìa khóa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972225/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.