Lần trước sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ không vui vẻ mà ngắt máy, tôi tắt điện thoại mấy ngày, bây giờ tiếng chuông lại lần nữa vang lên.
Tôi có dự cảm kỳ lạ, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Thở dài, rốt cuộc vẫn nghe điện thoại. Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên bên đầu dây bên kia, giống như đã từng quen biết, cực giống Lâm Tấn Tu, nhưng mà may mắn không phải.
“Là anh,” đầu dây bên kia ngừng một chút, “Lâm Tấn Dương.”
“Ơ…” cũng may đầu óc tôi xoay chuyển nhanh, sau khi kinh ngạc lập tức nói, “Chào Lâm tiên sinh.”
Lại có thể là Lâm Tấn Dương. Tôi và anh ấy trước nay không có quan hệ cá nhân, thậm chí cũng chưa từng đơn độc nói bất cứ câu nào, gặp mặt mấy lần đều là trong hoàn cảnh người nhà họ Lâm đều có mặt, anh ấy tìm tôi thật đúng là chưa thấy bao giờ. Tôi lập tức đẩy laptop ra, rời bàn đứng dậy đi ra bên cạnh, nín thở nghe điện thoại. Tôi luôn cảm thấy Lâm Tấn Dương làm việc dứt khoát, quả nhiên không có lời nói thừa nào, trực tiếp nói: “Anh hi vọng em lập tức về nước một chuyến.”
Tuy là ngữ khí ra lệnh nhưng vì có hai chứ “hi vọng”, hoàn toàn không khiến cho người nghe cảm thấy phản cảm, chỉ cảm thấy khí thế ở bên đầu dây bên kia cực lớn, khiến người ta chỉ nghe giọng nói cũng bất giác nghiêm nghị, tôi nghĩ đây chính là chỗ Lâm Tấn Tu không so nổi với anh trai mình, Lâm Tấn Dương đối nhân xử thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972217/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.