Đơn độc ở cùng một chỗ với mẹ tuyệt đối là một trong những chuyện giày vò nhất trong cuộc đời tôi. Lời nói của bà trước mặt tôi luôn không nhiều, thỉnh thoảng nói vài câu đều là ngữ khí không cho cự tuyệt, nếu có thể tôi thực sự tình nguyện cả đời không nói chuyện với bà.
“Mẹ, đi đâu đấy ạ?”
“Đến rồi sẽ biết.”
Tôi không nói nữa, câu trả lời này giống như là chẳng nói gì.
Mẹ quay đầu nhìn tôi, “Con đã từng nghĩ đến, mấy năm sau hai đứa làm thế nào không?”
“Mấy năm sau cái gì ạ?” Tôi ngẩn ngơ.
“Con và Cố Trì Quân.”
“Ồ…” Tôi vẫn ngẩn ngơ.
Bà chẳng nói gì gật gật đầu, “Xem ra chưa nghĩ tới, hay là con định qua một ngày thì đụng vào chuông một lần?”
Đây gọi là lời gì? Tôi bị bà nói đến mức hơi tức giận, nhịn không được mở miệng phản bác, “Con không biết giới của mẹ như thế nào, nhưng có hỗn loạn thế nào cũng không phải không có vợ chồng chung sống hạnh phúc mĩ mãn. Diễn viên cũng tương tự như các nghề khác, chẳng qua là một công việc mà thôi, mỗi người trên thế giới này đều phải đối diện với vấn đề điều hòa công việc, gia đình, điều này không có quan hệ gì với nghề nghiệp, Cố Trì Quân nếu như đến công việc, gia đình cũng không xử lý tốt, bây giờ con cũng sẽ không ở cùng một chỗ với anh ấy. ”
Bà không cho ý kiến, hỏi tôi, “Nếu như sau này Cố Trì Quân di dân, con cũng định từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972209/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.