Hôm sau là cuối tuần, tôi xin nghỉ ở phòng làm việc tổ chức buổi chức mừng của học viện, mất một ngày để dọn dẹp lại nhà lần cuối cùng, đem đồ gia dụng có thể chuyển đi được lần lượt đem đến căn hộ của Cố Trì Quân. Thực sư căn nhà này sau khi tôi quyên góp hóa thạch và máy móc thì cơ bản đã trống rỗng một nửa rồi, đồ cũng không nhiều, công nhân chuyển nhà đi tới ba lượt là đã chuyển hết căn nhà.
Lúc này tôi mới phát hiện ra nhà tôi vốn dĩ rất rộng. Cùng với Cố Trì Quân đứng ở giữa căn nhà, nói chuyện cũng có tiếng vọng lại. Từ đầu đến cuối Cố Trì Quân đều không lên tiếng, mặt không có cảm xúc. Im lặng quan sát bốn phía, tôi theo ánh mắt của anh nhìn ra bên ngoài, sàn nhà nâu, tường màu trắng, rèm cửa sổ bay phấp phới trong gió. Cửa bỗng nhiên vang lên, tôi quay đầu lại, có gió thổi từ cửa tới. Trong sự hoảng hốt dường như nhìn thấy bố đang cõng bao lớn bao nhỏ, nắm tay tôi đẩy cửa bước vào. Bây giờ nhớ lại, thực ra thời gian tôi và bố ở nhà cực ít. Lúc nhỏ, cả năm đều ở bên ngoài, năm châu bốn bể, bao nhiêu phong cảnh đáng xem như vậy… Tuy thế giới bên ngoài thú vị, mới mẻ, nhưng sau khi bôn ba thời gian dài trở về nhà luôn khiến người ta vui vẻ, chỉ cần ngồi trên sô pha trong nhà, đun một ấm trà nóng, chậm rãi uống, sự vất vả mệt mỏi một năm liền không cánh mà bay.
Mắt bỗng nhiên cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972202/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.