Chương trước
Chương sau
Đám người câm như hến, không ai dám lên tiếng nữa.

Người nằm dưới đất chính là giáo chủ của Thương Sơn giáo, tên là Lý Thanh Sơn, thuộc cảnh giới Khí Kình Tông Sư tiền kỳ!

Dạng cao thủ hàng đầu này còn chưa kịp nói ra tên tuổi đã bị Diệp Phong giết chết, mà chết còn thê thảm như thế, thử hỏi sao đám người không sợ được.

Soạt soạt soạt!

Lý Thanh Sơn vừa chết thì lại có một nhóm người quỳ xuống, nhao nhao khẩn cầu Diệp Phong đừng giết mình.

Thấy cảnh này, sắc mặt Kim Lăng Vương cực kỳ khó coi, tức đến dậm chân: "Mẹ nó, đám vô dụng các người, ngày thường ông đây đối đãi với các người không tệ, đồ chết tiệt, chờ xe tăng của ông đến thì bắn chết hết các người!"

"Vương Đạt, sáu thống lĩnh đã tới đâu rồi! Sao tới chậm như vậy?!"

"Vương gia, Triệu thống lĩnh đi nhanh nhất nên sắp đến Vương phủ, năm vị thống lĩnh còn lại cũng đã đến biên giới thành phố Kim Lăng, nhiều nhất là mười phút là tới nơi!"

"Được!"

Kim Lăng Vương mừng rỡ, sáu thống lĩnh thủ hạ của ông ta nắm giữ chín vạn Cấm Vệ quân, dưới tay còn có những vũ khí hạng nặng như xe tăng và súng phóng tên lửa, bọn họ vừa đến thì Diệp Phong nhất định sẽ bị bắn nát không còn manh giáp.

Những người phía dưới nghe thấy tin này đều thở phào một hơi, vừa rồi bọn họ bị sự tàn nhẫn của Diệp Phong làm chấn động, lúc này mới lấy lại bình tĩnh.

Người đang ngồi trên đài chính là Tổng đốc Giang Nam - Kim Lăng Vương!

Dưới tay ông ta có bảy thống lĩnh bao gồm cả Vương Đạt, bảy thống lĩnh này nắm giữ tổng cộng mười vạn Cấm Vệ quân.

Mà Diệp Phong chỉ là một thằng ranh võ công hơi cao mà thôi, hắn lẻ loi một mình thì lấy gì chống lại mười vạn đại quân! 2

Chờ sáu thống lĩnh chạy đến thì Diệp Phong nhất định phải chết, còn hiện tại đứng về phe Kim Lăng Vương mới là hành động sáng suốt.



Nghĩ đến điều này, không ít người vốn đang quỳ dưới đất bỗng đứng phắt lên, muốn mở miệng mắng Diệp Phong một trận.

Chỉ tiếc lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì Thanh Loan và Hồng Yên đã đột ngột đi đến bên cạnh bọn họ rồi vung dao găm lên, trong nháy mắt đã chấm dứt tính mạng của đối phương.

Thanh Loan nghiêm nghị nói: "Quỳ thì quỳ đàng hoàng cho tôi, làm cỏ đầu tường thì giết không that”

Thủ đoạn của cô ấy và Hồng Yên rất quả quyết tàn nhẫn, không chút dây dưa dài dòng.

Nơi này lại trở nên an tĩnh, Kim Lăng Vương gấp đến độ chửi ầm lên: "Xe tăng đâu, còn chưa tới sao? I"

Vương Đạt sốt ruột đến chảy mồ hôi lạnh cả người, theo lý thuyết thì lúc này sáu thống lĩnh phải đến rồi chứ, sao hiện tại không có chút động tĩnh nào vậy?

Chẳng lẽ trên đường xảy ra vấn đề, ông ta cũng rất buồn bực. Đang lúc Vương Đạt sốt ruột không biết nên trả lời Kim Lăng Vương như thế nào thì một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, dáng người lùn tịt bỗng xuất hiện trong đại sảnh.

Dáng người ông ta có vẻ gầy gò, nhưng đôi mắt lại sáng như điện, quanh người tản ra khí thế đáng sợ làm người người e dè.

Người đàn ông này rất bình tĩnh, vừa nhìn chăm chú Diệp Phong trước mặt vừa nói với Kim Lăng Vương: "Giết gà sao cần dùng đến dao mổ trâu? Vương gia không cần kinh hoảng, đối phó với một thằng ranh thôi không cần dùng đến xe tăng!"

"Ồ?" Kim Lăng Vương mừng rỡ: "Cao nhân có chắc chắn không?"

"Đương nhiên." Người đàn ông lạnh lùng gật đầu, sau đó nói với Diệp Phong: "Thăng ranh, khó trách mày dám lớn lối như vậy, mới khoảng hai mươi tuổi mà đã tu luyện tới cảnh giới Khí Kình Tông Sư đỉnh cao, đây là lần đầu tao nhìn thấy dạng thiên tài này. Đáng tiếc hôm nay mày gặp phải tao!"

"Ồ?" Diệp Phong nhìn đối phương mà giễu cợt nói: "Ông rất ghê gớm à?"

Người đàn ông cười lạnh: "Tao bất tài, chỉ là Hoàng cấp tông sư trung kỳ mà thôi!"

Ồ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.