Trần Hoàn vẫn nhớ đến Lưu Tử Khâm vừa rồi chưa ăn được gì, dù sao hiện tại vẫn còn sớm, vì thế liền hỏi hắn: "Đi ăn chút gì không?"
Bụng Lưu Tử Khâm cực kỳ đúng lúc kháng nghị kêu một tiếng, hắn cũng không xấu hổ, bàn tay ở bụng xoa xoa theo chiều kim đồng hồ. Hôm nay hiếm lắm mới được một lần tan làm đúng giờ, vốn là muốn dành cả buổi tối để nghỉ ngơi, không nghĩ tới Trương Dao cho hắn một màn như vậy, hắn cũng không có hứng thú ăn uống, liền đơn giản hỏi Trần Hoàn: "Trần tổng có gợi ý nào không?"
Chế độ ăn uống của Trần Hoàn rất lành mạnh, trừ những lúc xã giao bình thường đều ở nhà nấu tạm hai món làm no bụng, không có nổi thời gian xuống lầu ăn một bát mì, đối với vấn đề ăn uống không có tìm hiểu qua. (lành mạnh ở chỗ nào =_=)
Nhưng y cảm thấy quán mì kia ăn mùi vị khá ổn, ít nhất là vệ sinh sạch sẽ, không nhiều dầu mỡ, thích hợp với dạ dày được nuôi dưỡng tốt của Lưu Tử Khâm.
"Ăn mì cắt* thế nào?"
*Mỳ cắt (Mì Dao Xiao): là một món mì truyền thống đặc trưng của tỉnh Sơn Tây (Trung Quốc),nổi tiếng gần xa do mùi vị đặc biệt. Mì cắt là dùng dao cắt nên được gọi như vậy. Sợi mì được cắt từ dao giữa dày mép mỏng, góc cạnh rõ ràng, hình giống lá liễu.Vào miệng trong mềm ngoài dai, mềm mà không dính, càng nhai càng thơm, được nhiều thực khách ăn mì yêu thích. (Google)
Lưu Tử Khâm suy nghĩ một chút, không có ý kiến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-tu-kham/505722/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.