Lúc Thương Liệt ra đời, hắn không khóc.
Bà đỡ lấy đứa bé từ trong bụng mẹ ra cứ ngỡ là thai chết, thiếu chút bị Thương lão gia nổi trận lôi đình dọa sợ mất mật.
Bấy giờ cậu bé Thương Lẫm sáu tuổi hiếu kỳ nhéo mặt tiểu đệ đệ làm cho cái miệng nhỏ xíu của thằng bé khẽ cử động, Thương lão gia mới biết con trai út của mình ấy vậy mà vẫn còn sống.
Đến tuổi học nói, Thương Liệt chậm chạp không nói tiếng nào, dọa trên dưới nhà họ Thương tưởng rằng thằng bé bị câm, duy chỉ Thương phu nhân không tin con trai lại không thể nói chuyện, ngày ngày kiên nhẫn dạy Thương Liệt phát âm. Thương phu nhân sức khỏe yếu, hôm nọ vì quá mệt mỏi nên ngất đi, trong lúc mơ màng bà loáng thoáng nghe thấy Thương Liệt gọi một tiếng “Mẹ”.
Con trai của bà không câm, Thương phu nhân nhờ niềm vui ấy đã cố chống chọi với bệnh tật thêm được vài năm, cuối cùng ôm theo nỗi lo của một người mẹ mà lìa đời. Trước khi lâm chung, bà mời người bạn thân lâu năm, cũng là Diệp phu nhân của Hồng Diệp sơn trang, dẫn theo con trai đến Thương Gia Bảo.
Đứa bé ấy chính là Diệp Tử Y nhỏ hơn Thương Liệt một tuổi.
Nằm trên giường bệnh, Thương phu nhân cầm tay Thương Liệt và Diệp Tử Y dặn dò: “Liệt Nhi, thế giới của một người là không hoàn chỉnh, trong cuộc đời mỗi người sao có thể thể thiếu bạn bè và người thân, con đã có một anh trai, con còn thiếu một bằng hữu. Tử Y là con trai người chị em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-tu-cam/128551/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.