Sau đó, ta chỉ nhớ rõ, sương hoả thú nằm dưới mặt đất kêu rên, ta cũng nằm dưới mặt đất, trên quần áo đều là máu, cả người cũng đau, như muốn đứt ra từng khúc.
Ta chậm rãi đứng lên, dịch từng bước chân, đi đến cạnh bên người Chiêu Lâm đã không nhúc nhích, đặt đầu lên trên đùi ta.
“Ai cho ngươi vội vã xông lên, ngươi xem, nếu ta đi trước thì đã thắng rồi.”
Ta mị mắt cười, cúi đầu cắn lấy môi hắn. Hôm nay, Chiêu Lâm ngược lại rất ngoan ngoãn để ta cạy mở khớp hàm. Ta sờ soạng một lúc, thuận tiện đưa nội đan của mình vào trong.
Ta không để ý, phía xa, Hàm Băng và Hi Trọng vội vàng chạy tới, trên mặt là vẻ kinh ngạc, cũng không để ý tới Tố Hoà chân nhân phía xa lắc đầu thở dài. Bởi vì nỗi đau trên người ta bỗng nhiên còn gấp trăm lần, móng vuốt và đuôi đều dần hiện hình, so với việc trúng khu ma hương còn đau hơn. Hai mắt tối sầm, thân mình cũng chẳng còn tri giác
Rồi sau đó, không biết đã qua bao lâu, trước mắt ta vẫn là một mảng tối đen, lại luôn có vài khuôn mặt đi tới đi lui.
Trong chốc lát, khuôn mặt Mặc Lãng hiện lên nói với ta.
“Mau trở về trả ta ngọc Côn Lôn!”
Trong chốc lát, lại là Tố Hoà chân nhân nói.
“Che phủ đại mộng, Hoàng Lương Nam Kha, thức khổ diệt khổ, đại đạo chung đắc.”
Trong chốc lát, là Chiêu Lâm nói với ta.
“Chiêu Minh, ta rốt cuộc không trở về được.”
Ta nức nở một tiếng, rồi lại bị lay tỉnh.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-ho/3284/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.