Sau đó, ta hốt hoảng tỉnh lại mấy lần, nhưng vẫn không tài nào mở mắt ra được, cũng chẳng thể lên tiếng, ta chỉ biết mình đang nằm trong phòng.
Bên người giống như có người đang nói chuyện, giọng nói rất giống Chiêu Lâm, rồi lại cảm giác cũng không giống lắm, bởi Chiêu Lâm luôn nói chuyện ôn hòa, còn thanh âm này lại cực kỳ hấp tấp nóng nảy, lại có phần nghẹn ngào.
“Minh Thư, hắn rốt cuộc làm sao vậy?”
Một giọng nói khác trả lời, là giọng phụ nữ “Ta không đoán ra được, nhưng mà, mệnh khó giữ lắm.”
“Vì sao? Chỉ là cho thêm một chút khu ma hương thôi mà?”
“Ta cũng không biết, khu ma hương đối vời người thường không hề thương tổn, ngược lại càng giúp cường kiện khí lực. Hắn như thế nào mà…”
Trong lòng ta cười khổ, đối với người thường dĩ nhiên là vô hại… Thế nhưng, ta là yêu quái.
Khu ma hương đối với yêu mà quỷ quái mà nói, là độc trí mạng.
Trong lúc vô tri vô giác, ta lại nhớ tới một năm nào đó, không cẩn thận bị một đạo sĩ bắt dùng khu ma hương, đến lúc Mặc Lãng cứu về chỉ còn lại nửa cái mạng, cuối cùng, vẫn là hắn về tộc cầu một chút tuyết liên tinh mới có thể mang mạng của ta trở về.
Giờ khắc này, ta cực kỳ nhớ đến con sắc lang kia, nếu không có hắn, có lẽ chẳng còn người nào có thể nhìn ra tình hình hiện tại bây giờ của ta, có lẽ, ta sẽ chết ở nơi này… Ai, đến ây tu tiên không thành, lại còn mất cả mạng, số ta sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-ho/3282/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.