Một hôm, Chiêu Lâm đưa ta đến chỗ của hắn, rồi nói.
“Chiêu Minh sư đệ.”
“Sư huynh có chuyện gì?”
“Sư đệ căn cốt tinh kỳ, thiên phú dị bẩm, mới không lâu, ngươi đã học được thật nhiều.”
“Đa tạ sư huynh dốc lòng truyền thụ, Chiêu Minh vô cùng cảm kích.”
“Được rồi, đừng dẻo miệng nữa, ta muốn nói, hiện nay, ta không còn gì để dạy ngươi nữa.”
“Sư huynh không còn gì để dạy nữa sao… Nhưng tại sao ta vẫn chưa thấy mình có dấu hiệu thăng tiên?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt khổ sở.
“Tu tiên phải tránh nóng vội, từ từ tiến dần. Nếu không, ngay cả sư đệ tiến bộ thật nhiều, cũng vô pháp tu thành tiên nhân” Ánh mắt hắn mềm nhũn, an ủi ta.
“Vậy bao giờ mới được đây?” Ta tiếp tục truy vấn hắn, vẻ mặt khổ sở như trước.
“Nếu muốn đắc đạo, không những phải tu luyện, mà còn cần lịch kiếp.”
“Kiếp gì cơ?”
“Kiếp chưa tới, không ai biết đó là gì. Cho nên ngươi đừng vội.”
Mất công ta vất vả tu luyện lâu như vậy vẫn không thể thăng tiên, hóa ra là chưa lịch kiếp.
Sau đó, ta tạm biệt Chiêu Lâm, chui vào trong phòng đọc sách, điên cuồng tìm hiểu các điểm tịch về thiên kiếp. Chiêu Lâm thấy ta học mãi, bắt đầu tu thân dưỡng tính nên cũng để ta một mình. Thế nhưng hắn mỗi ngày vẫn đưa cơm tới cho ta.
==============
Ngày nọ, ta đang đọc sách trong thư viện, trước mắt là một quyển sách, viết về chuyện “Thiên cẩu nuốt mặt trời, trời giáng lửa, hồng thủy tràn lan, vạn vật niết bàn, sinh tử luân hồi”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-ho/3280/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.