Chu Từ Dẫn nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Ý của tớ rõ ràng là giáo viên giảng bài buồn ngủ như vậy tớ cũng không ngủ, chính là tớ cảm thấy có chút khó nghe, bằng không tớ lấy giờ giải lao làm ví dụ cũng được."
"..."
Thẩm Du không trả lời nữa, nhìn anh một cái, vẻ mặt mềm hơn một chút.
Chu Từ Dẫn cũng không nói nữa, chậm rãi nhếch khóe miệng.
Tin tức buổi tối chưa kết thúc, bữa tối đã làm xong. Mẹ Thẩm gọi hai người bọn họ qua ăn cơm. Ba Thẩm ngồi ở chủ vị, ngồi ở hai bên là mẹ Thẩm và Thẩm Du, Chu Từ Dẫn ngồi bên cạnh Thẩm Du.
Trên bàn cơm, mẹ Thẩm dùng đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Chu Từ Dẫn, ôn nhu hỏi: "Từ Dẫn à, sau này phải nhờ cháu chăm sóc Thẩm Du thật tốt, đứa nhỏ này cả ngày chỉ biết học tập, những cái khác cái gì cũng không biết."
Nuốt cơm trong miệng xuống, Chu Từ Dẫn nhìn Thẩm Du một cái, mới mở miệng nói: "Dì, con và Thẩm Du chơi chung rất tốt. Cậu ấy biết rất nhiều điều, tính cách cũng rất tốt, cháu chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận."
Thẩm Du suốt ngày tức giận nghe thấy câu nói của anh, cô bất động thanh sắc buông chén trong tay xuống, giơ tay trái ra hung hăng véo vào cánh tay anh một cái.
Ba Thẩm vừa vặn nhìn thấy, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Thẩm Du, con véo người ta làm gì? Thật là bất lịch sự."
"Chú ơi, không sao đâu. Cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-dan-nhi/3006896/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.