Edit: tiểu khê
Tưởng Ngọc Trạch xuất thân từ một vùng núi hẻo lánh phía nam, mẹ hắn là do ba hắn năm đó bỏ ra 2 vạn mua từ trong thành thị, lúc đó người còn rất tốt, con gái như hoa như ngọc, còn là sinh viên, bởi vì muốn chạy trốn, bị cha hắn cùng các thôn dân bắt về đánh gãy hai chân, sau đó trở nên điên khùng, lại sau đó, liền sinh ra Tưởng Ngọc Trạch và em trai hắn Tưởng Ngọc Ân.
Mẹ hắn cả ngày si ngốc, lê hai cái chân đã gãy ngồi ở ngưỡng cửa, ngồi liền một ngày. Lúc mẹ bỏ chạy Tưởng Ngọc Trạch mới bảy tuổi, nhưng lại có ấn tượng rất sâu đậm, mặt của mẹ trở nên thô ráp trước sự xói mòn tàn nhẫn của năm tháng và núi rừng, mà Tưởng Ngọc Trạch lúc nào cũng nhớ tới những lời mẹ nói khi trong mắt đẫm lệ nói: "Đi ra ngoài, mi nhất định phải đi ra ngoài, đi khỏi ngọn núi này, mi không thuộc về nơi này..."
Câu nói này xuất hiện trong mộng Tưởng Ngọc Trạch rất nhiều lần, cho nên trong kí ức có chút mơ hồ của hắn, ngoại trừ câu nói này mẹ hắn nói cho hắn càng nhiều chuyện hơn, tỷ như trong thành thị có đầy những cột đèn sáng như sao, mặt đường trơn bóng bằng phẳng như phiến đá được giội rửa trăm năm, trên đường đủ loại xe hơi với những màu sắc khác nhau, còn tỏa hương nước hoa ngọt ngào dụ người, nhóm mỹ nữ bận váy ngắn giày cao gót ngông cuồng tự đại mà đi...
Có lẽ là bởi vì sự tưởng tượng cực hạn đã xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son/526789/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.