Vị y tá kia hình như rất thích công việc này, mỗi ngày Ôn Lộc đều nhìn thấy hắn xoa bóp thân thể cho mình, hắn cũng thường xuyên nói chuyện với Ôn Lộc.
” Ngươi thật là xinh đẹp…” Có đôi lúc hắn nhẹ nhàng dừng lại, rồi nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Ôn Lộc thở dài than thở, ” Ta rất thích ngươi…”
” Thật muốn biết ngươi vốn là người thế nào quá. Tại sao chỉ nằm ở đây mà lại toả ra cái mùi có thể làm cho người ta tan nát cõi lòng.”
” Ngươi đã yêu ai chưa?”
” Vị tiên sinh kia là gì của ngươi thế?”
” Nhìn thấy ngươi cứ hôn mê như vậy, hắn rất thương tâm đấy…”
” Ta thật hâm mộ ngươi a, có người quan tâm ngươi như vậy…”
” Ta cũng có một người bạn gái, nhưng mà nàng tham hư vinh, lại hay giận dỗi, không quan tâm đến ta….”
” Ta không chịu nổi nàng nữa rồi …”
” Nhưng nàng lại rất biết diễn trò, cho nên mẹ ta rất thích nàng …”
… …
… …
Ngày qua ngày, tiểu y tá đem rất nhiều chuyện của mình nói cho Ôn Lộc nghe, cũng hỏi Ôn Lộc rất nhiều điều, tuy Ôn Lộc không trả lời nhưng linh hồn hoang mang bối rối của hắn hình như ngày càng bình tĩnh hơn.
Cho nên khi không thấy tiểu y tá, hắn rất buồn.
Đây là lần đầu tiên hắn có một mối quan hệ thuần khiết như thế, không có nghĩa vụ, không có trách nhiệm, không có ép buộc, không có nhục dục…. Ôn Lộc chỉ lẳng lặng mà hưởng thụ cuộc sống bình yên.
Thân thể hắn ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-thuy-linh-chi-on-du-thien/123670/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.