Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Bốn năm sau.
Hôm nay là ngày Ôn Lộc được ra tù, từ sáng sớm, Ôn Dụ đã đi tới nhà giam.
Nhưng…
“Ngươi nói cái gì? Hắn đã đi? Không! Không thể nào. Hắn đi với ai?”
” Làm sao chúng ta biết được?”
” Các ngươi…”
” Phạm nhân sau khi ra ngục sẽ là công dân hợp pháp có tự do, bọn họ thích đi đâu chúng ta sao quản được…”
Ôn Dụ xoay người lao ra, đứng ở trên đường trước cổng trại giam hẻo lánh vắng vẻ, nước mắt không thể khống chế được mà lã chã rơi: ” Ca …”
Ca ca lại tuột khỏi tay hắn một lần nữa, Ôn Dụ chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và ca ca càng ngày càng xa, khuôn mặt tuyệt tình của Ôn Lộc khi hai ngươi chia tay lại hiện lên trong óc hắn, Ôn Dụ ngồi xổm ôm chặt đầu khóc nức nở.
Đông Kinh – Khu biệt thự Thành Thuỷ Nguyên.
Một chiếc xe màu đen đang lướt trên con đường Lâm Ôn yên tĩnh, rồi chạy nhanh vào một khu vườn thanh nhã, con đường quanh co ngoằn nghèo, hai bên đường những cây ngô đồng Pháp râm mát toả ra một mùi hương nhè nhẹ càng làm cho khu vườn trở nên buồn tẻ trống trải hơn.
Từ lầu hai, Mạc Nghi nhìn thấy một thanh niên khuôn mặt tái nhợt bị một người nam tử mặc đồ đen ôm từ trong xe ra, không khỏi nhíu mày.
” Ta nói không cho phép tổn thương đến hắn kia mà.”
” Hắn say xe, thưa đại ca.”
” … Để hắn xuống, không có ai nhìn thấy chứ.”
” Không, đại ca.”
” Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-thuy-linh-chi-on-du-thien/123668/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.