Sơn động này cũng không biết đã được tạo ra như thế nào, mà lối đi rất hẹp, chỉ vỏn vẹn một người có thể ra vào. Vũ Văn Tuấn bước cao bước thấp đi một hồi không có một chút trắc trở, mãi cho đến chỗ sắp mở rộng ra, phía trước đột nhiên vang lên âm thanh ầm ầm. Vũ Văn Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một tảng đá lớn đang từ từ rơi xuống.
“Không hay rồi, có cạm bẫy, lui ra phía sau.” Vũ Văn Tuấn hô lớn, đằng sau Đồng Bôi vội vàng dừng bước.
Phiến đá nặng nề nhanh chóng rơi xuống, bịt kín con đường phía trước, Vũ Văn Tuấn đi tới dùng sức đẩy, nhưng không xê xích chút nào.
“Xem ra Vân Già Nguyệt đã sớm mưu tính từ trước, đúng là một lão hồ ly giảo hoạt.” Đồng Bôi vung một quyền lên trên phiến đá giọng căm hận nói.
Lập tức hai người theo đường cũ quay trở lại, cũng may là đi thẳng một đường, không có cơ quan. Ra được bên ngoài sơn động, Quân Ly đã đem Vu Tang chuyển đến một gò đất trống, lúc này trên tay đầy máu vì mới băng bó vết thương. Mặt Quân Ly lúc trắng lúc xanh, giống như là sắp rơi lệ đến nơi.
Ngược lại Vu Tang trông còn có thần trí hơn, thấy Vũ Văn Tuấn và Đồng Bôi đi trở ra, run rẩy đôi môi không còn một chút huyết sắc đích hỏi: “Người đâu? Có bắt được không?”
Vũ Văn Tuấn mặt trầm như nước lắc đầu.
Đồng Bôi giải thích: “Hắn bố trí cơ quan phía trước, cho nên thoát rồi.”
Trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-luc-thuy/2995008/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.