Sau đó giáo chủ đại nhân rất thường xuyên ghé qua thăm hỏi Quân Ly và dĩ nhiên chủ yếu là đến để “chiêu đãi” hắn thật tốt. Về sau gã tựa hồ phát hiện dược liệu hạ trên người Quân Ly có thể giúp hắn không thấy đau đớn nên quyết định giải độc cho hắn.
Ngay tại thời khắc Quân Ly khôi phục tri thức, hắn liền cảm thấy từng trận đau đớn thấu xương, đồng thời cũng kinh hãi ý thức được thương thế của mình nghiêm trọng đến thế nào.
“Việc gì phải như vậy, nếu ngươi sớm nói ra Đồ Long văn ấn đang ở nơi nào thì đâu cần phải chịu những loại đau khổ này.”
Trong ngôi nhà gỗ vốn âm u nhỏ hẹp hôm nay lại được bày ra thêm một bộ bàn ghế cùng trà cụ tinh xảo, trên mặt đất còn có noản lô để giữ ấm. Thanh Y giáo giáo chủ đang thư thái tựa lưng vào ghế thái sư, trên đùi có đắp một chiếc thảm nhỏ, trong tay bưng lấy chén trà. Nếu không phải không khí nơi này quá đối lập với gã, đối diện còn có một Quân Ly nằm tựa như con chó chết, thực sẽ khiến người ta nghĩ gã đang ung dung thưởng trà ở tư phòng.
Nói xong câu đó gã cũng chẳng thèm liếc Quân Ly một lần, cúi đầu tiếp tục nhấm nháp trà ngon.
Bởi vì không thể nhìn thấu suy nghĩ của gã nên Quân Ly luôn có cảm giác rằng gã đang đùa bỡn mình, một khắc trước còn nôn nóng muốn từ miệng mình cạy ra chút tin tức, một khắc sau lại như chẳng hề hoang mang, động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-luc-thuy/2994973/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.