Ngọa Long Cốc hôm nay là mùa xuân, tầng tầng dãy núi cheo leo xanh rì, đường nhỏ uốn lượn từ chân núi thẳng tới cốc, lúc này một khoái mã chạy như bay ra.
Hoàng y thanh niên xuất hiện trước cửa thì ghìm dây cương, nhìn quanh bốn phía, cất cao giọng: “Vũ bá, ngài xem mấy ngày sắp tới thời tiết sẽ thế nào?”
Đại thụ bên cạnh vang lên tiếng lá sàn sạt, một lão nhân gầy còm vươn đầu ra, nhếch miệng cười nói:“Mây hướng đông, xe ngựa thông, hôm nay là ngày nắng, mấy ngày tiếp theo cũng không kém bao nhiêu. Có việc? A Ly, ngươi muốn xuất môn?”
Nhạc Quân Ly ngẩng đầu nhìn ông, mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm: “Đúng rồi, ra ngoài giúp sư phụ tìm vài thứ.”
Lão nhân cười hắc hắc: “Sợ là chính ngươi muốn ra ngoài chơi a? Người tuổi trẻ, xác thực nên xông xáo, cứ ngốc ngốc trong cốc làm gì?”
“Ta từ nhỏ lớn lên trong cốc, cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại ra cửa không phân được phương hướng, cái này phải làm thế nào?”
Lão nhân rụt đầu về, xoay người rơi xuống đất, đi đến trước ngựa của Quân Ly: “Đây đúng là tật xấu của ngươi, đến, ta dạy ngươi phương pháp phân biệt, đơn giản dễ hiểu.”
Quân Ly khom lưng, chăm chú nghe ông nói một lần, lại lẩm bẩm học thuộc, tự nhận là nhớ kỹ, đứng thẳng người, ôm quyền hướng lão nhân: “Đa tạ Vũ bá chỉ điểm, ta phải đi rồi, lúc về sẽ mang quà cho ngài.”
“Đi thôi!” Lão nhân cười tủm tỉm nhìn Quân Ly giục ngựa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-luc-thuy/2994947/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.