Lần này Phương thị Lưỡng Giang tới Triều Lâm là vì làm ăn thật, chỉ là không ngờ rằng người tới lại là gia chủ trẻ tuổi như vậy.
Sau khi đội ngũ bị đánh lén, tin tức đã bị giấu nhẹm đi. Tuy chùa Đà Sơn có nhiều khách hành hương lui tới nhưng cũng không ai phát hiện ra thiếu chủ Phương thị dưỡng thương ở đây. Sau khi Đàn Chương dẫn Kê Thanh Bách rời khỏi, các phu nhân và tiểu thư ở Triều Lâm đã hỏi thăm phương trượng đi đâu không ít lần, nhưng đều bị hai chấp sự trong chùa kiếm cớ phương trượng đi du ngoạn cho qua chuyện.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía bắc, trên đường đi dần dần tăng nhanh tốc độ. Chỉ là gần đây Lục Trường Sinh không mấy thoải mái, kể ra thì lý do khá hoang đường, phương trượng của chùa Đà Sơn đột nhiên bị ốm.
Lần đầu tiên Kê Thanh Bách ho ra máu Đàn Chương không hề biết. Lục Trường Sinh bắt gặp lúc sáng sớm mà sợ hết hồn, bắt mạch một lúc lâu mà không phát hiện ra chỗ nào không bình thường.
Kê Thanh Bách bình tĩnh lau sạch máu tươi trên môi, cười nói: “Không sao, bình thường bần tăng bị bệnh tim đập nhanh, Trường Sinh huynh không cần lo lắng.”
Hòa thượng này cư xử như kiểu hai người rất quen thân, qua mấy ngày đã xưng huynh gọi đệ với hắn ta.
Lục Trường Sinh cau mày, chỉ đành nói: “Tuy ta biết ngươi không vui vẻ gì, tiểu lang quân nhà chúng ta cũng hơi cường quyền bắt ép, nhưng ngài ấy đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi nên nghĩ thoáng hơn. Có khi ngày nào đó tiểu lang quân chán rồi sẽ thả ngươi đi, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt!”
“......” Kê Thanh Bách trợn to mắt, hắn biết Lục Trường Sinh hiểu lầm. Trong lòng lại nghĩ Lục thái y vẫn không thay đổi gì cả, lúc nên dông dài thì vẫn dông dài như vậy.
Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, uyển chuyển nói: “Thật ra ta không để ý chuyện này...”
Lục Trường Sinh lại không có kiên nhẫn nghe hắn giải thích, trưng cái mặt “Được rồi, ta hiểu cả”, sau đó kê cho hắn ít thuốc an thần.
Kê Thanh Bách thật sự không biết nên nói rõ với người phàm như thế nào, chỉ có thể giả vờ nhận thuốc.
Ai ngờ còn chưa uống được mấy hôm, tối nay gói thuốc đã bị Đàn Chương phát hiện.
Tuy Kê Thanh Bách được tính là bị Đàn Chương cưỡng ép cướp về thật, nhưng cho tới nay giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện “Chán hay không” mà Lục Trường Sinh nói tới.
Dù sao tiểu lang quân cũng là người mặt mỏng, y chỉ tức Kê Thanh Bách không nói gì đã bỏ đi, tránh y như tránh tà. Thế nên ngoài việc uống thuốc giải bảy ngày một lần, hai người bất đắc dĩ phải tiếp xúc gần ra, Đàn Chương hiếm khi si mê quấn lấy hắn như lúc trước. Chỉ là mỗi ngày đều phải giảng kinh, hai người miễn cưỡng tính là có lúc mặt đối mặt nhìn nhau, nhưng đều là một người nghiêm túc giảng kinh, một người lạnh lùng nghe giảng.
Lục Trường Sinh không biết tiểu lang quân và Kê Thanh Bách lại chơi trò tình thú gì, hắn ta nghĩ thông nên cũng không xếp chỗ ngủ khác cho Kê Thanh Bách.
Thế nên mỗi tối đến, Kê Thanh Bách chỉ có thể lúng ta lúng túng ngủ ở gian ngoài xe ngựa. Không ngờ rằng sáng sớm tiện tay vứt thuốc lại bị Đàn Chương phát hiện.
“Gần đây bần tăng hơi thiếu máu.” Kê Thanh Bách thấy vẻ mặt đối phương khá kém thì lập tức bịa lý do dỗ dành: “Nên Trường Sinh huynh kê cho ta ít thuốc bổ máu.”
Đàn Chương mấp máy môi, khuôn mặt y gần như trắng như một tờ giấy. Y nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa oán giận.
Kê Thanh Bách không hiểu vì sao y bỗng dưng phản ứng lớn như vậy. Hắn quỳ xuống, nắm lấy tay y.
Đầu ngón tay Đàn Chương lạnh như băng, còn đang run nhè nhẹ.
Kê Thanh Bách cau mày, gọi thử: “Tiểu lang quân?”
Đàn Chương nhìn hắn, mỉm cười như sắp khóc lại như kìm nén lại, giọng nói khàn khàn: “Ngươi không bằng lòng như vậy sao...”
Kê Thanh Bách đang mông lung không hiểu thì Đàn Chương đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa, còn dùng sức rút tay ra. Vì động tác quá mạnh mà Kê Thanh Bách còn bị y làm cho lảo đảo một chút. Hình như Đàn Chương hơi do dự nhưng vẫn dứt khoát quay lưng đi, từ từ đẩy xe lăn vào trong phòng.
Kê Thanh Bách cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay hắn, cau mày.
Nửa đêm đội ngũ cắm trại ngay ngoài trời, xe ngựa của Đàn Chương được các thị vệ vây ở chính giữa. Kê Thanh Bách giả vờ ngủ, cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của người trong phòng, Phật Tôn đã ngủ.
Trong nháy mắt, thân xác của hòa thượng nhập định, không còn chút hơi thở của sự sống.
Kê Thanh Bách giẫm lên ngọn lửa đang cháy mạnh, hắn đã khôi phục dáng vẻ của thượng thần, y phục lam nhạt có hoa văn bấc đèn cùng hoa ngọc lan, hai bên khuỷu tay còn có Thanh Mộng Băng Lăng vây quanh, giữa trán hiện lên một ngọn lửa nhỏ, từ trên cao nhìn xuống người trong biển lửa.
Đời này Minh Hoàn đã thay đổi ngoại hình khác, nhưng vẻ mặt hắn ta vẫn tái nhợt như cũ, quanh người lượn lờ cảm giác bệnh tật không tự nhiên, nhìn càng nho nhã yếu ớt hơn đời trước.
Hắn ta ngẩng đầu lên, hình như nhìn thấy Kê Thanh Bách cũng không cảm thấy bất ngờ. Minh Hoàn nhếch mép cười, cất cao giọng nói: “Không hổ là Mộng Mô thượng thần, có thể đi lại tự nhiên ở trong mơ.”
Kê Thanh Bách nhướn mi, thản nhiên nói: “Không bằng được Kim Diễm Sí Phượng ngươi, mũi tên Kinh Sinh của ta lại không thể nào giết chết ngươi trong mơ.”
Minh Hoàn lại không để ý lắm, trước đó hắn ta càng tò mò Kê Thanh Bách phát hiện ra hắn ta kiểu gì, mà có thể lần theo dấu vết tiến vào trong giấc mơ của hắn ta. Nhưng vừa nghĩ lại phát là đã hiểu ra ngay.
“Ngươi gặp Vô lượng Phật Tôn rồi?” Minh Hoàn hỏi một cách chắc chắn.
Kê Thanh Bách cười lạnh, thần cung Kinh Sinh đã xuất hiện trong tay: “Ngươi đúng là gan to hơn trời, lại dám ra tay với Phật Tôn ngay dưới mắt ta.”
Minh Hoàn đánh giá cây cung Kê Thanh Bách cầm trên tay, một tay cũng lặng lẽ đặt lên Nhạc Loan ở bên eo, nụ cười vẫn thờ ơ như cũ: “Y ở Phật Cảnh mười mấy vạn năm, hẳn là đã sớm chán rồi. Sao ngươi biết y vẫn muốn tiếp tục làm Vô lượng Phật, duy trì thiên đạo vô lượng trong lục giới?”
Kê Thanh Bách biết mộng cảnh này không duy trì được bao lâu, Thánh Yêu chỉ đang kéo dài thời gian để tỉnh lại, hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu ở ngoài hiện thực, hắn không phải đối thủ của Kim Diễm Sí Phượng, nhưng trong mơ thì khác.
Chân thân của hắn là một con heo vòi ăn giấc mơ, trong mơ vẫn có thể duy trì nguyên hồn chân thân. Mà thần yêu khác thì khác, một khi tiến vào giấc mơ thì chỉ có thể dùng hình thái nguyên hồn, đương nhiên sẽ yếu ớt.
Nhưng nói sao thì Kim Diễm Sí Phượng cũng là Thánh Yêu thượng cổ, Kê Thanh Bách đã tiến vào trong giấc mơ của hắn ta ba lần mà không thể giết được hắn ta. Một khi hắn ta tỉnh lại, muốn giết hắn ta ở ngoài hiện thực, dựa vào tu vi hiện giờ của Kê Thanh Bách thì e là ngay cả chết chung với hắn ta cũng không làm được.
Ngay cả khi ở trong mơ, cảnh giới tu vi cao thấp cũng vẫn có khác biệt.
Phật Tôn pháp ấn vô biên, trừ khi Đàn Chương chủ động chia sẻ giấc mơ với hắn, bằng không thì dựa vào tu vi thời kỳ đỉnh cao của hắn cũng không thể nhìn trộm giấc mơ của y một chút nào.
Đương nhiên là giấc mơ của Thánh Yêu cũng khó tiến vào, Kê Thanh Bách dựa vào nghiệp hỏa Nhạc Loan trên người Đàn Chương mới có thể tìm được tung tích của Minh Hoàn. Chỉ là hắn không ngờ rằng hắn lại có thể tiến vào giấc mơ của Minh Hoàn một cách dễ dàng như vậy, gần như không tốn chút công sức nào.
Nhưng mà Kê Thanh Bách cũng không có thời gian ngẫm nghĩ về việc kỳ lạ này, hắn giết Thánh Yêu không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Số mệnh của Minh Hoàn không thuộc lục giới, hắn ta chết cũng không tính là chết thật, cùng lắm thì niết bàn thêm vài lần, vào luân hồi sớm hơn mà thôi. Trái lại, nó còn trợ giúp cho tu vi nhân quả của hắn ta. Thế nên đây cũng là chuyện Kê Thanh Bách mãi không hiểu, vì sao con phượng hoàng chết tiệt này cứ phải bám mãi không tha.
Hắn cảm thấy tuy Thánh Yêu vào hồng trần nghìn vạn lần nhưng lại thoát khỏi trói buộc của lục giới. Hắn ta không thể thành thần, cũng không thể thành ma, chỉ là khách qua đường trong lục giới mà thôi. Vạn năm luân hồi rồi sẽ quên hết tất cả, cần gì lại phải dây dưa với nghiệt duyên của kiếp trước.
Có thể khiến Kim Diễm Sí Phượng nhớ mong lâu như vậy, Kê Thanh Bách cũng nghi ngờ có phải lần trước hắn lịch kiếp đụng trúng Thánh Yêu vạn năm luân hồi, nợ tình tờ giấy trắng tinh Minh Hoàn này, nên đối phương mới không chịu bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.
Nhưng rõ ràng là cả hai lần con Kim Diễm Sí Phượng này đều muốn giết Đàn Chương trước.
Bạch Triêu từng nói lần trước hắn lịch kiếp đụng phải Thánh Yêu luân hồi, Phật Tôn còn cố ý xuống trần gian giúp đỡ...
“Ngươi còn có lòng dạ nghĩ sang chuyện khác.” Vai Minh Hoàn trúng một tên, không chết, nhưng cũng không tỉnh.
Đương nhiên là Kê Thanh Bách cũng chẳng khá khẩm hơn hắn ta là bao. Tu vi của hắn không còn như trước, nghiệp hỏa trong mơ của Minh Hoàn đốt rất mãnh liệt. Vào giấc mơ của người ta phải hứng chịu ý nghĩ trong mơ của người ta, ma hoặc thần có tu vi càng cao thì đương nhiên ý trong mơ càng khó đối phó.
Sau khi Thánh Yêu bị Kê Thanh Bách tiến vào trong mơ hai ba lần, rõ ràng đã lần mò ra cách đối phó.
Nghiệp hỏa đốt trong mơ, đồng bằng nổi gió, Kê Thanh Bách bước vào trong nghiệp hỏa thì thấy một con chim đại bàng vàng quanh thân rực lửa đang rít gào lao về phía hắn từ xa.
Thanh Mộng Băng Lăng bay ra từ trong tay Kê Thanh Bách, nhanh chóng trói chân nó lại. Đại bàng kêu lên thảm thiết, Kê Thanh Bách kéo dải lụa muốn kéo nó xuống mặt đất.
Đương nhiên là đại bàng vàng không chịu, nó ngẩng cao đầu, há to mỏ phun ra cột lửa. Kê Thanh Bách nhảy lên né tránh, kéo cung Kinh Sinh, bắn ra một mũi tên tâm hỏa.
Mắt của đại bàng vàng trúng một tên, nhưng nó càng trở nên hung dữ hơn. Kê Thanh Bách chật vật né tránh vài lần, hắn vẫn luôn nắm chặt dải lụa trong tay, kéo móng chim.
“Không biết tự lượng sức!” Không biết Minh Hoàn đã đứng trên thân đại bàng từ lúc nào, một tay che mắt trái, một tay nhấc lên Nhạc Loan.
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy cánh tay căng ra, gần như bị kéo trật khớp, sau đó hắn bị kéo bay lên giữa không trung, nghiệp hỏa dưới chân còn men theo vạt áo hắn đốt đến lưng. Hắn lại như không cảm thấy đau đớn, cắn răng siết chặt dải lụa, quát khẽ: “Trói!”
Đại bàng rít thảm, chân chim bị kéo đứt, Kê Thanh Bách rơi xuống từ giữa không trung, dải lụa xoay tròn bay quanh eo hắn, vất vả đỡ hắn lên.
Ngay sau đó, Minh Hoàn vung Nhạc Loan chém tới từ trên cao.
Kê Thanh Bách nâng cung lên đỡ đòn, cùng lúc giơ chân đạp Thánh Yêu bay ra ngoài.
Hộ khẩu bị rách không thể cầm được cung, trên mặt Kê Thanh Bách dính đầy máu của con đại bàng vàng kia, đôi mắt xuyên qua màn sương máu nhìn chằm chằm Kim Diễm Sí Phượng.
Minh Hoàn chống đao đứng dậy, hắn ta còn chưa kịp lên tiếng mỉa mai vài câu thì chân trời bỗng dưng truyền đến từng đợt sấm rền.
Đây là dấu hiệu của việc sắp tỉnh.
Kê Thanh Bách hận nghiến răng nghiến lợi, dốc hết sức lực giương cung Kinh Sinh, lại một mũi tên tâm hỏa bùng cháy giữa hai ngón tay hắn.
Trái lại, Minh Hoàn lại rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tiết kiệm chút sức lực đi, Mộng Mô thượng thần. Ngươi muốn chết ở đây sao?”
Kê Thanh Bách không nói lời nào, cánh tay kéo cung lại run nhè nhẹ.
Dưới chân nguyên hồn của Minh Hoàn dấy lên ánh sáng, sau đó dần dần vỡ tan thành những chấm nhỏ.
“Ngươi thật sự chịu hy sinh tất cả vì y.” Ánh mắt Kim Diễm Sí Phượng vừa lạnh lùng vừa chế giễu, mảnh vụn tung bay trong nghiệp hỏa, nháy mắt biến mất. Ngọn lửa dần dần tàn lụi, một giọt mưa rơi xuống mặt Kê Thanh Bách.
“Ngươi có từng nghĩ tới, một ngày kia Vô lượng lịch kiếp trở về, quên hết mọi chuyện, ngươi nên làm thế nào?” Mảnh vụn cắt qua con mắt bị thương của Minh Hoàn, ánh mắt kia xỏ xiên tới mức khiến ngực Kê Thanh Bách nhói đau.
“Câm miệng!” Trong giây cuối cùng, Kê Thanh Bách bắn ra tâm hỏa trong tay, nhưng trước mắt đã là hư không. Hắn ngơ ngẩn hồi lâu, cơ thể đột nhiên mất sức lảo đảo, trước mắt tối sầm lại, cuối cùng ngã xuống trong cơn mưa nóng bỏng kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]