Chương trước
Chương sau
Triều Đại Nguyên năm Cảnh Phong thứ 62, một sớm nọ hoàng đế băng hà. Cả đời y không con cái, ngôi vị hoàng đế được kế thừa bởi một vương gia không biết chui ra từ xó xỉnh nào, quan hệ huynh đệ họ xa lắc xa lơ, gần như không có xíu xiu thân thích gì cả.

Mắt hồn của Kê Thanh Bách bị Bạch Triêu tóm từ trần gian về, bằng không hắn có thể ở lì trong hoàng lăng cho đến khi thần hồn tan biến.

Hạc tiên cũng không thiếu tình người như bề ngoài, hắn ta lấy một chuỗi phật châu từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt Kê Thanh Bách.

“Ta mang thứ này lên giúp ngươi. Phật Tôn còn có kiếp sau, ngươi có xuống hay không?” Hắn ta hỏi.

Thứ Bạch Triêu mang lên đúng là chuỗi phật châu mà Đàn Chương đã tặng cho Kê Thanh Bách. Khi hắn biến thành mắt hồn không có thực thể nên dù có ra sức đến đâu cũng không thể lấy thứ này lên được.

Nghe nói y còn có kiếp sau, cuối cùng Kê Thanh Bách cũng tỉnh táo hơn một chút.

Hắn ở lại trong mắt hồn lâu lắm, ngày nào cũng canh giữ hoàng lăng Cảnh Phong, ngày nào cũng trôi qua trong mơ hồ, ngay cả thời gian Phật Tôn chuyển thế hắn cũng suýt quên.

Đàn Chương xuống trần gian lịch kiếp sẽ giống như người phàm, phải đi qua điện Diêm Vương, ghi tên trong sổ Sinh Tử, uống canh Mạnh Bà. Điểm khác biệt duy nhất là Hồng Liên Mệnh Bàn không quản được mệnh số của Phật Tôn, ngoài việc phải chịu khổ ra, y muốn sống thế nào thì sống như thế đó, Bạch Triêu cũng không quản được.

Kê Thanh Bách rất muốn xuống đó lại làm một đời phu thê với y, hạc tiên lại mỉm cười trào phúng.



“Thượng thần đừng ham hố chuyện này nữa.” Bạch Triêu biến về thân hạc, hắn ta đứng dưới Hồng Liên Mệnh Bàn, ngậm bút trong miệng: “Kết tình duyên phải độ tình kiếp, chịu khổ đau. Đời trước ngươi chưa chịu đủ sao?”

Bạch Triêu thấy Kê Thanh Bách do dự thì nói tiếp: “Hơn nữa ngươi làm Phật Tôn đau nát cõi lòng hai đời, chờ y trở về, ngươi không sợ y tính sổ với ngươi?”

Kê Thanh Bách nghe hắn ta nhắc vậy thì hơi sợ, cuối cùng đành thỏa hiệp nói: “Vậy cho ta một thân phận xa lắc xa lơ vào, tốt nhất là đừng quen biết nhau.”

“......” Bạch Triêu thở dài: “Trước đó ngươi còn nói tùy ta.”

Hắn ta không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là Kê Thanh Bách lại sầm mặt! Nếu không phải hắn còn cần nhờ vả con chim chết tiệt này, thì có lẽ hắn đã lật mặt chửi thẳng ngay lập tức rồi.

Kê Thanh Bách cắn răng, oán giận nói: “Lần này ta yêu cầu rất nhiều, ngươi đừng lười biếng.”

Bạch Triêu: “......”

Đúng là Kê Thanh Bách yêu cầu rất nhiều. Hắn muốn ngoại hình đẹp, tốt nhất là giống với hắn của hiện tại, cơ thể khỏe mạnh. Không thể quá nhỏ tuổi, 15, 16 chắc chắn không được, tốt nhất là tuổi tác chín chắn trưởng thành. Sau đó phải là nam, không có quan hệ sâu xa hay dây dưa dính dáng với bất cứ ai bên cạnh, nhất định phải “Thủ thân như ngọc”, “Băng thanh ngọc khiết*“.

(* Thủ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết: Nôm na là giữ mình trong sạch, trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.)

Bạch Triêu cầm bút viết được nửa thì ngừng lại, liếc nhìn Kê Thanh Bách bằng ánh mắt ẩn ý, thử hỏi dò: “Thế thôi? Còn yêu cầu gì nữa không?”

Kê Thanh Bách suy nghĩ thêm một lát, đúng là không cần bổ sung gì nữa. Hắn tự tin nói: “Không.”

Bạch Triêu gật đầu, thản nhiên nói: “Yêu cầu cuối hơi khó thực hiện, việc hai người gặp gỡ không nằm trong tầm khống chế của ta. Phật Tôn pháp ấn vô biên, y muốn dây dưa với ngươi thật thì ta cũng hết cách.”

Kê Thanh Bách đau đầu nói: “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, ta còn chưa xuống nữa là. Ngươi xếp quan hệ xa vào, không lẽ y có thể đi tới tận chân trời góc bể để tìm ta?”



Bạch Triêu không tỏ ý kiến, vẽ một cái vòng tròn: “Ngoài Phật Tôn ra, còn có con Kim Diễm Sí Phượng kia nữa, xưa nay hắn ta luôn có mặt khắp lục giới. Lần này niết bàn sống lại xong có khả năng lại tiếp tục tới tìm ngươi gây phiền phức.”

Kê Thanh Bách ngẩn người, tò mò hỏi: “Rốt cuộc thì lần trước ta làm gì đắc tội hắn ta thế? Nợ tình à?”

“Nợ tình?” Bạch Triêu cười đầy trào phúng: “Ngươi nợ mạng, không phải nợ tình. Nợ tình ấy à, ngươi chỉ nợ một người thôi.”

Kê Thanh Bách vừa định hỏi là ai thì Bạch Triêu lại không muốn nói thêm, hắn ta khẽ vung bút, hoa sen trong bút nở rộ. Kê Thanh Bách chưa kịp phản ứng lại đã lập tức bị cuốn vào trong mệnh bàn.

Tấn Đô Triều Lâm, tương truyền là một tòa thành như hoa rơi nước chảy, “Hoa” chỉ hoa mộc lan trên Đà Sơn, “Nước chảy” chỉ phố Tam Dương trong thành, giáo phường câu lan, tiểu quan kỹ nữ, sáng ca hát tối nhảy múa, xa hoa đồi trụy. Đêm đêm có lang quân phong lưu tới vui chơi, giống như gió thu gặp tiết bạch lộ, dù chỉ gặp một lần nhưng đã ăn đứt vô số lần gặp mặt khác trong nhân gian.

Chỉ tiếc là dưới chân núi ăn chơi đàng điếm, trên núi yên tĩnh thanh tịnh, không dính ham muốn trần tục.

Mỗi ngày, hòa thượng trong chùa Đà Sơn đều dậy sớm luyện tập, không quan tâm chuyện bát quái bên ngoài, cuộc sống yên bình như giếng nước không một gợn sóng. Kê Thanh Bách đứng trước cửa thiền phòng, nhìn mộc lan đang độ nở rộ trong vườn, thở dài ngán ngẩm.

Ngoại hình đẹp – bây giờ hắn trông giống hệt lúc ở Phật Cảnh, thanh nhã thoát tục, phong lưu như ngọc.

Cơ thể khỏe mạnh – chặt củi gánh nước, làm ruộng trồng cây gì đó đều dư sức.

Tuổi không nhỏ - hắn là trụ trì trẻ tuổi nhất chùa Đà Sơn, 42 có thừa, chín chắn thận trọng.

Còn thủ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết ấy mà...

Kê Thanh Bách thầm nghĩ, giờ hắn ăn toàn đồ chay, gà vịt trâu chó gì đó không có lấy một con cái, ngay cả chó cũng là chó bị thiến rồi...

Quá tàn nhẫn, Kê Thanh Bách khóc vì chính hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm với bản thân như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.