Xe ngừng trước cổng bệnh viện Thanh Đức, vừa mở cửa thì mùi máu tanh đã ập vào mũi khiến người ta nhờn nhợn buồn nôn. Các binh sĩ nằm la liệt trên đất, toàn thân máu chảy đầm đìa và không ngừng rên rỉ. Dù đã dự trù tâm lý tốt cho việc bệnh viện sẽ đầy các thương phế binh, nhưng dưới cảnh tượng này cũng làm nàng rợn gai óc.
Thuộc hạ dưới trướng của hắn là Nhậm Bái Quân đang đứng trên hành lang, thấy nàng và Lý Giới Tái đi tới thì vội nghênh đón: "Chào phu nhân, chào Lý phụ tá."
Lý Giới Tái lo lắng hỏi: "Tình hình của Tư lệnh ra sao?"
Sắc mặt Nhậm Bái Quân vô cùng ảm đạm, lắc đầu đáp: "Tới giờ ngài ấy vẫn chưa tỉnh."
Nàng đứng ngoài mà cả người mền nhũn, thậm chí chút sức mở cửa cũng chẳng còn. Hồi lâu sau nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa. Sàn nhà trải thảm thật dày, bước chân giẫm lên như đạp trên chăn bông, không gây ra tiếng động. Nàng bước từ từ từng bước, rất chậm, chậm như thể đằng trước chính là vực sâu, nếu sơ xẩy ngã xuống thì xương cốt cũng tan tành.
Rốt cuộc hắn cũng hiện ra với đôi mắt nhắm kín, sắc mặt trắng bệch như chẳng còn giọt máu. Hắn nằm thẳng đơ như thể, như thể… nàng mềm oặt nhoài người về phía giường lặng lẽ nhìn hắn. Nàng cảm thấy cổ họng, chóp mũi đều chua xót, nàng run rẩy từ từ đưa tay tiến sát gần hắn, mãi tới khi chạm vào hơi thở ấm áp trên đầu mũi của hắn. Lòng nàng run lên, cuối cùng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-am-uot/2629842/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.