Nàng mờ mịt về nhà, ngồi phịch trên sofa. Nàng nên cười hân hoan sao? Lam Thủy Tiệp giống mụ đàn bà chanh chua, hắn cũng chẳng hạnh phúc như đã thể hiện. Đúng vậy, nàng nên vui vẻ! Hắn tự tay đẩy nàng đi mà chính hắn cũng không có hạnh phúc.
Điện thoại trong phòng reo liên miên, nàng đang đắm chìm trong suy tư mà không nghe thấy. Cúc Lan rón rén đẩy cửa bước vào nghe rồi kéo tấm màn kính đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng: "Tiểu thư, Lý phụ tá gọi từ bệnh viện tới bảo Đoàn tư lệnh muốn nói chuyện với chị."
Bấy giờ nàng mới có phản ứng, hít sâu một hơi và thấp giọng đáp: "Chị biết rồi, em ra ngoài trước đi." Cúc Lan lo lắng nhìn nàng vài lần rồi cáo lui.
Đoàn tư lệnh là ai, dĩ nhiên Cúc Lan rất tường tận. Năm xưa tiểu thư yêu hắn ta như thế, sau đó vì hắn ta mà sinh Trí thiếu gia, cũng vì hắn ta mà bỏ ra nước ngoài.
Lát sau nàng mới rời khỏi ghế đi tới kệ điện thoại cầm ống nghe, đập vào tai nàng là giọng nói lo lắng dồn dập của hắn: "Tĩnh Kỳ à… Tĩnh Kỳ… Tĩnh Kỳ à…" Đáy lòng nàng nghẹn cứng, chua xót, đau đớn, oán hận đều có đủ. Nàng lạnh giọng cắt ngang lời hắn: "Đoàn tư lệnh, xin ngài đừng gọi điện thoại nữa. Sau khi về Nam bộ, ngài muốn họp báo với tòa soạn ra sao thì tùy, chẳng liên quan gì đến tôi! Tạm biệt!" Phải nói là không bao giờ gặp nữa! Nàng và hắn vốn dĩ nên vĩnh biệt, nàng từ từ cúp điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-am-uot/2629831/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.