Hắn bật cười, trông có vẻ rất thư thái, nói: "Được, được! Em muốn làm thì làm, nhưng cẩn thận kẻo bỏng đấy!" Hắn đưa củ khoai, mà nàng lại bàng hoàng như đang trôi dạt tận phương nào, không vươn tay cầm lấy.
Hắn đi tới ôm nàng từ đằng sau, nhỏ giọng: "Em có thể ăn rồi." Dứt lời liền cầm củ khoai đã bóc sạch vỏ đưa tới gần miệng nàng. Nàng giật bắn người, hồi lâu mới khẽ há miệng cắn một miếng. Nó có vị ngòn ngọt, bùi bùi thơm lừng. Đáy lòng nàng lên men, hệt như đám bọt khí nổi từng đám bong bóng nhỏ xông thẳng lên cổ họng, lên khoang mũi. Khóe mắt nàng không kiềm chế nổi, cảnh tượng này quá mức thân quen, như đã diễn ra trong những giấc chiêm bao.
Cảnh vật đã trôi qua ngần ấy năm, nàng ngỡ mình đã quên, nhưng giờ phút này vẫn tái hiện rõ ràng như thuở ban đầu. Hệt một chiếc hộp bị phong ấn, chỉ cần bật nắp thì mọi quá khứ sẽ trào tuôn ào ào. Nó còn tươi nguyên là thế, như thể mới diễn ra… Những dịu dàng trao tay, những bước chân vướng víu…
Hắn gối đầu trên vai nàng, hỏi: "Sao em không ăn nữa? Chẳng phải em bảo thèm à?" Nàng im lặng. Hắn cảm thấy bất thường nên kéo nàng xoay lại, chỉ thấy nước mắt nàng chảy đầy mặt, từng giọt rơi xuống như cơn mưa hoa.
Hắn quăng củ khoai, kéo nàng xoay qua đối diện với mình: "Em làm sao thế?" Nàng chỉ gập người rơi lệ, như sợi ngọc trai bị chặt đứt, từng hạt từng hạt liên tục rơi xuống.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-am-uot/2629806/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.