Nhà tù tốt hơn so với tưởng tượng của nàng. Nó không phải nhà tù bình thường, chỉ như bị quản thúc trong căn phòng, quanh đi quẩn lại một chỗ. Bốn bên đều có binh lính đeo súng canh gác.
Vừa trông thấy bọn họ, từ xa xa lính canh đã vội vã khom lưng hành lễ: "Chào tham mưu trưởng." Hắn ra hiệu cho binh lính mở cửa.
Nàng đứng trước cửa, có chút khiếp sợ. Náng hít sâu vài hơi, bấy giờ mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Mặc dù bài trí trong phòng không phải lộng lẫy, nhưng nhìn sơ cũng chẳng thiếu thứ gì. Gánh nặng từ đáy lòng nàng cũng thả xuống.
Đổng Mộ Huân đang đi qua đi lại, nghe tiếng mở cửa thì tưởng là binh lính tới đưa cơm, nên y lơ đễnh không quay đầu, nói: "Gọi Sở Thiên Lỗi tới đây, tôi có chuyện muốn nói với anh ta." Suốt mấy ngày qua, lòng y như lửa đốt. Y thầm muốn biết chút tin tức của Tĩnh Kỳ, dù một chút cũng tốt.
Còn cách nhau vài bước, Hách Liên Tĩnh Kỳ mới từ từ ngừng lại, nhỏ giọng gọi: "Anh Đổng!" Toàn thân Đổng Mộ Huân chấn động quay phắt đầu, chỉ thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt. Y lao tới cầm lấy tay nàng, cảm nhận sự chân thật của nàng mới dám tin tưởng: "Tĩnh Kỳ, thật là em rồi! Em không sao là tốt, em không sao là tốt!"
Trái tim nàng không ngừng chua xót, ánh mắt cũng cay cay. Nàng suýt nữa thì rơi lệ, liên tục gật đầu nói an ủi y: "Anh Đổng, anh yên tâm, em bình an." Trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-son-am-uot/2629804/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.