Trước lúc lên sân khấu, Thiệu Đông vẫn thể hiện hết tình nghĩa bạn bè, anh cầm lấy cánh tay đang run lên của Tiết Mặc, an ủi: "Nhất định là không sao đâu, nếu như nửa đường quên từ thì cậu cứ hát nhép, nói tóm lại là cứ thả lỏng tâm trạng đi!"
Cắn răng, cậu gật đầu, dù sao thì cũng quyết liều mạng rồi! Tiết Mặc thở sâu một hơi, hai người cùng bước lên sâu khấu, âm nhạc vang lên.
"Nè, đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ hưng phấn đấy!" Nhâm Tuyết ngồi vào xe, bị ai đó liếc cho một quả hung ác.
"Tên hư hỏng, anh đừng làm quá đáng!" Nhâm Lẫm nhíu mày, nghiến răng.
"Anh là đang thúc đẩy tiến trình, yên tâm đi. Nếu hôm nay tinh thần của cậu ta bị tàn phá mãnh liệt, vậy cũng vừa lúc cho chú một cơ hội danh chính ngôn thuận ra mặt an ủi nha!" Nhâm Tuyết thật thân mật quẳng cho em mình cái hôn gió, "Phải rồi, sao chú lại ở đây?"
"Tình cờ đi ngang!" Nhâm Lẫm bỏ lại một câu, đẩy cửa xuống xe.
Nâng cằm, hai mắt Nhâm Tuyết sáng rực, cười gian: "Tối nay, có lẽ là có thể quan sát trực tiếp hiện trường GV rồi!"
Tiết Mặc ngồi ngơ ra ở phía sau đài, cậu hoàn toàn không ngờ là mình có thể hát được, hơn nữa còn là hát ca khúc chỉ nghe qua một lần. Trời ạ, cậu kéo tóc, lúc đó cậu cứ hát đại, thậm chí là xuống sân khấu thế nào cậu cũng không nhớ rõ, chắc là không có hát sai chứ? Nghĩ tới đó, đột nhiên cậu túm lấy Thiệu Đông đang uống nước kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-sac-kiem-bi/1311741/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.