Tiết Mặc hít sâu một hơi, dồn hết toàn lực, nghe theo mệnh trời vậy!
"Ừ!" Âm thanh vui mừng, giống như trao cho người mình yêu vật định ước sau đó đáp lại câu hỏi "Cậu yêu tôi à?" của đối phương.
"Được!" Giọng điệu của câu này khá ung dung, biểu hiện sự đồng ý và cảm giác thân thiết cực kỳ. Còn câu thứ ba...bi thảm.
"Su..Suy...Súy...Ô a!" Mặt Tiết Mặc nghẹn như quả anh đào, cậu không thổi được, ngược lại còn tạo thành một tập hợp của các âm thanh quỷ dị.
Trương Dương cười bỏ mình trên bàn, Nhâm Lẫm giật giật khóe miệng không phản ứng, đạo diễn thì phồng má lên cố nín cười, còn các trợ lý thì giả vờ đau bụng. Cuối cùng, Tiết Mặc bị ép phải bỏ qua lời thoại cuối cùng, cậu đau khổ nhìn mọi người, cố nén khổ sở khi không còn cơ hội, cậu vờ như thản nhiên để khắc chế tâm trạng của mình.
"Được rồi, mời ra ngoài, đóng cửa lại!" Nhâm Lẫm cúi đầu, xem kịch bản của người kế tiếp, còn toàn thể nhân viên trong tổ thử giọng thì ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Mặc bằng ánh mắt thương hại. Trương Dương đứng dậy, chuẩn bị theo cậu ra ngoài.
Tiết Mặc không phản ứng, hai mắt nhìn chằm chằm Nhâm Lẫm, giống như đang chờ đợi điều gì.
Bộp! Trương Dương vỗ bàn, ý đồ làm bánh bao đáng thương tỉnh lại, chẳng lẽ là đả kích quá nặng, cho nên choáng váng rồi? Tiếc là Tiết Mặc lại không hề có phản ứng, "Tiết Mặc!" Trương Dương cố gắng dùng microphone để gọi đối phương.
"A? Gì thế?" Tiết Mặc từ từ quay qua, sau đó bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-sac-kiem-bi/1311715/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.