Đời người giống như leo múi, thấy đỉnh núi cách chúng ta thật gần, nhưng kỳ thực lúc trèo lên mới biết, đúng là mệt chết người không cần thương lượng.
Liếc nhìn hồ nước nhân tạo thật to trước mắt mình, Tiết Mặc ôm ngực, há miệng thở dốc, trong lòng ai oán không thôi. Có lầm không vậy! Trong một thành phố hoàng kim tấc đất tấc vàng thế này làm gì không làm lại đi xây một cái hồ thật to trước khu trọ, khiến toàn bộ người đi đường đều phải chuyển qua đường vòng. Nhìn đồng hồ, giờ cậu không có thời gian khinh bỉ cái hồ khiến người ta phải giận sôi máu đó nữa, chỉ có cách cố hết sức, chạy như điên về phía mục tiêu. http://heobibi89.wordpress.com
Người xúi quẩy cho dù là uống nước lã cũng cắn trúng lưỡi mình! Vốn hiếm lắm mới có được một cơ hội thử giọng, giờ phải trơ mắt nhìn nó bị chôn vùi do giao thông công cộng trục trặc, Tiết Mặc tức hộc máu, trái chờ phải đợi. Khó khăn lắm xe điện ngầm mới sửa chữa xong, tới trạm, cậu lập tức chạy cuống cuồng.
Vòng qua hồ nhân tạo, chạy tới thở không ra hơi, cuối cùng Tiết Mặc cũng chạy tới đích --- Trước cửa tòa nhà Nhâm thị. Thở sâu một hơi, cậu nhìn đồng hồ, còn những mười phút nữa. Đứng dưới bậc thang thật to, tay đỡ trụ đá cẩm thạch, cậu vừa chờ hơi thở vững vàng vừa lợi dụng sự bóng loáng từ trụ đá, chỉnh chỉnh hình tượng vì chạy nước rút mà có phần bê bết của mình.
Ừm, ổn thỏa rồi, Tiết Mặc ưỡn ngực, khôi phục lại trạng thái kiên định ban đầu, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-sac-kiem-bi/1311709/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.