Hàn Tả Tả nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, không nghe thấy trong thư phòng, Lang Hi mang theo thanhâm trào phúng lạnh như băng nói: "Hiểu con không bằng cha, quả nhiên sinh không bằng nuôi, tôi kế thừa gen của ông, hai mươi năm chia lìa, rốt cuộc vẫn là cha con."
Chu Quảng Vinh sắc mặt đột nhiên biến đổi, thuận tay cầm quyển điển tịch chuyên ngành quân sựdày cộm lên, không lưu tình chút nào ném về phía anh.
Lang Hi quay đầu đi nhanh nhẹn tránh được, đối với thứ vừa mới xoẹt qua mang tai không thèm để ý, thản nhiên tiếp tục nói: "Hành động này xem như từ xấu hổ chuyển thành giận dữ sao? Mặc kệ ông tự cho là đúng thế nào, làm trò trước mặt tôi ra sao, tôi đều sẽ nể tình một chút quan hệ huyết thống nhạt nhẽo kia mà không so đo... Chỉ cần ông không đụng vào điểm mấu chốt của tôi."
Đôi mắt Lang Hi sáng như đuốc nhìn về phía ông, đôi mắt đen thâm trầm kia giống Chu Quảng Vinh như đúc, cũng bướng bỉnh quật cường như vậy, cũng không ai bì nổi như vậy, giống cả khí thế áp bách tràn ngập nguy hiểm kia nữa.
"Hàn Tả Tả, chính là điểm mấu chốt của tôi!"
Lang Hi nói xong, đứng lên xoay người rời đi, dừng lại trước cửa một chút, nghiêng đầu nói: "A, quênnói... Ông thật sự không cần buồn lo vô cớ, mẹ tôi so với ông thì quan trọng hơn một chút, nhưng chỉ là một chút như vậy thôi! Tôi sẽ không vì những khúc mắc rối rắm của các người mà khiến cho bản thân không thoải mái, càng không cần nói tới những thứ oán hận trả thù đó."
Đối với Lang Hi, yêu cùng hận, đều là cảm tình quá mức thân thiết, hiển nhiên là phải sâu đậm khắc cốt ghi tâm.
anh trời sanh tính đạm mạc, thời điểm trước khi gặp được Hàn Tả Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-sac-cam-du/2718755/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.