Lang Hi vừa mới gác máy, liền nhìn thấy Khâu Lâm từ trong góc lấm la lấm lét chui ra, vẻ mặt tò mò, lén lút quan sát cử chỉ của anh.
Lang Hi nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Bàn xong rồi?"
Khâu Lâm đi theo Lang Hi nhiều năm, đối với tính cách kiệm lời của anh cũng hiểu biết ít nhiều, vừa nghe lời này liền biết Lang Hi đã không định so đo chuyện hắn nghe lén.
Khâu Lâm lập tức bày ra bộ dạng nịnh hót, nhăn mặt nhíu mày nói: "Làm sao đã bàn xong? Đại boss, anh cũng không phải không biết đám người kia có bao nhiêu đáng sợ, cắn chết không buông, tớ nói tới miệng khô lưỡi khô bọn họ vẫn cứ lắc đầu..."
Lang Hi hừ lạnh: "không bàn xong, vậy cậu ra ngoài đây là gì?"
Khâu Lâm chuyển động tròng mắt, cợt nhả nói: "không có gì... Tớ chỉ đi ra hít thở không khí, nghỉ ngơi một chút, sửa sang lại ý tưởng, đầu óc thanh tỉnh mới có thể tiếp tục đàm phán tốt không phải sao?"
Khâu Lâm chân chó tiến lên, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: "Vừa rồi là chị dâu gọi điện tới sao?"
Lang Hi thản nhiên nhìn hắn một cái: "không phải."
Khâu Lâm thất vọng xíu xiu, lại chần chừ hỏi: "Kỳ thật chị dâu thông minh mạnh mẽ như thế, chúng ta không nhất định phải làm như thế... Chuyến đi lần này nếu là lúc trước đã có thể thuận lợi bàn xong, nay lại thật tiện nghi cho đám lão già ăn tươi nuốt sống kia, thật đúng là có chút đáng tiếc!"
Lang Hi đứng ở bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dòng người qua lại đông đúc bên dưới, sau một lúc lâu mới thở dài, nói: "Khôi Hoằng muốn chân chính đứng vững trong ngành giải trí truyền thông này, hiện tại tài chính không đủ, mặc dù miễn cưỡng xoay vòng vốn, nhưng cũng không thể phát triển lạc quan trong tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-sac-cam-du/2718727/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.