Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Lang Hi mày nhếch lên, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.

Hàn Tả Tả đột nhiên hoàn hồn, chột dạ rụt người lại, thanh âm càng ngày càng nhỏ, run rẩy muốn cứu vãn nói: "Là, đương nhiên... Ý của em là … chú tư anh như vậy là sinh long hoạt hổ mạnh mẽ, thật sựkhông cần bổ…!"

Lang Hi trầm mặc nhìn chằm chằm cô, thẳng đến khi Hàn Tả Tả xương cốt rã rời đầu hàng, mới thản nhiên mở miệng: "Ý của em anh hiểu được."

Hàn Tả Tả mờ mịt mở lớn miệng: "A?"

Cư, cư nhiên hiểu được?

Bất quá chú tư rốt cuộc là hiểu được cái gì...

Lang Hi hảo tâm giải thích nghi hoặc cho cô: "anh thật sự hiểu, em muốn nói... Chúng ta luyện thuật song tu trong phòng có thể tinh thần dư thừa, thân cường lực mãnh!"

Hàn Tả Tả: "..."

Lang Hi đứng lên, xoay người vươn tay, thản nhiên đem Hàn Tả Tả từ chỗ ngồi ôm lên.

Hàn Tả Tả lập tức hoảng sợ trừng mắt nhìn anh: "anh lại muốn làm gì?"

Lang Hi vừa đi vào phòng vừa trấn an cô: "Yên tâm, anh ôm em đi tắm... Đêm nay sẽ không tu luyện!"

Tu em gái anh!

Sớm muộn gì nổ tan xác mà chết!

Hàn Tả Tả sợ một chút không cẩn thận kích thích đến Lang Hi, làm cho ma tính của anh lại trổi dậy ép buộc cô lần nữa, mặc dù trong lòng như có vạn con ngựa đang rầm rập chạy qua, cũng không dám thể hiện ra ngoài, ngoan ngoãn tùy ý Lang Hi tắm rửa cho cô, sau đó bị ôm đến trên giường, lập tức cuộn tròn, lăn vào trong chăn bao chặt cơ thể không sót miếng thịt nào.

Lang Hi nhìn thấy buồn cười, lau khô tóc còn ướt, nhấc chăn lên, đem cô ôm vào trong lòng.

Hiếm khi không có bị túng dục quá độ đến mơ màng mà ngủ...

Hàn Tả Tả ngáp một cái, miễn cưỡng ghé vào trước ngực Lang Hi, đột nhiên nhớ tới cái gì, chọc chọc anh hỏi: "Đúng rồi, Lạc nhị gia cư nhiên điều tra chúng ta, còn biết quan hệ của chúng ta!"

Lang Hi sắc mặt không hờn giận nói: "Lúc ngủ còn nhắc hắn ta làm gì, mất công lại ghê tởm đến mất ngủ."

Hàn Tả Tả kinh ngạc ngẩng đầu, tìm tòi nghiên cứu nhìn anh: "không đúng nha, chú tư anh và Lạc nhị gia có phải từng tiếp xúc với nhau hay không a?"

không thể trách Hàn Tả Tả mẫn cảm, thật sự là thái độ Lang Hi bình thường đối với ai cũng đều một bộ sao cũng được, giống như lúc này cảm xúc lộ ra ngoài, rõ ràng tỏ vẻ chán ghét, thật đúng là có mộtkhông hai nha!

Lang Hi sắc mặt đen lại, hai mắt ẩn ẩn lộ ra vẻ chán ghét không chịu nổi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Có lui tới."

Vô nghĩa, Hàn Tả Tả bất mãn hung hăng chọt anh, cô đương nhiên biết hai người nhất định có lui tới, Vinh Hiển cùng Khôi Hoằng, cơ hồ tương xứng, cùng nhau chiếm lấy truyền thông giới, có thể không có chút xíu giao thiệp nào mới kỳ quái đó!

Lang Hi thở dài: "Khi đó sự nghiệp vừa mới ổn định... Khâu Lâm đi theo anh dốc sức làm việc bao nhiêu năm tổ chức sinh nhật, cậu ta lần đầu tiên đòi anh quà tặng, anh đương nhiên là cho."

Lang Hi ánh mắt không vui tiếp tục nhớ lại: "Cậu ta thích thu thập vật phẩm trang sức cất giữ, muốn anh tặng một cái di động hiệu Vertu. Lúc ấy anh tìm được một cái cuối cùng không còn sản xuất nữa, muốn mua cho cậu ta, Lạc Hưởng Ngôn lại nhảy nhảy tranh muốn lấy đi dỗ phụ nữ. anh cùng hắn ta ganh đua, cạnh tranh công bằng thua cũng không có gì..."

Hàn Tả Tả khó có thể tin trừng lớn mắt: "Chỉ bởi vì anh thua anh ta một cái điện thoại di động, cho nên ghi hận đến bây giờ?"

Lang Hi lắc lắc đầu: "anh không có thua, dù sao cũng có thể thay bằng thứ khác, làm gì lãng phí nhiều tiền như vậy? Cho nên tranh đến cuối cùng anh liền vứt bỏ!"

Lang Hi không vui nhíu mi: "Sau đó họ Lạc đột nhiên phát bệnh, trở mặt giận dữ, giựt lấy chiếc điện thoại kia gỡ toàn bộ viên đá quý trên đó xuống, nói hắn ta chính là nhìn trúng mấy viên đá này, lấy ra làm thủy tinh cầm chơi."

Hàn Tả Tả bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô đã có thể hình dung được lúc đó Lạc nhị gia là như thế nào nghiến răng nghiến lợi vừa gỡ đá quý, vừa vênh váo tự đắc khiêu khích...

Đáng tiếc... Đối tượng anh ta khiêu khích là chú tư, phương thức này đối với người khác còn có chút hữu dụng, nhưng đối với chú tư mà nói, chỉ như một thằng ngốc!

Quả nhiên, Lang Hi trong mắt hiện lên vẻ khinh thường thập phần rõ ràng: "anh lúc đó có ý tốt hỏi hắn ta, có phải lúc ra cửa quên uống thuốc hay không, hắn ta không để ý anh, anh cũng không thèm nhiều lời với ‘loại người’ này, cố ý tìm danh thiếp chuyên gia tâm lý cho hắn ta, giới thiệu hắn ta đi xem bệnh, ai biết hắn ta cư nhiên không nói lý, xé rách tấm danh thiếp..."

Hàn Tả Tả không nói gì vỗ trán, sâu sắc cảm thấy cô đã không còn sức đi phản ứng lại anh nữa.

cô đơn giản nghe xong vài câu có thể hoàn toàn hiểu được, thật không biết hai người lúc đó phân cao thấp như thế nào mà đến tình trạng này!

Lang Hi luôn không để ý cảm thụ của người khác, cảm thấy tốn nhiều tiền như vậy mua một chiếc di động rất không đáng giá, cho nên thu tay, còn Lạc Hưởng Ngôn lại cho rằng anh cố ý ra giá với anh ta, nâng giá lên thật cao để chơi anh ta.

Lạc Hưởng Ngôn thích sỉ diện, luôn xem trọng mặt mũi hơn hết, huống chi còn có bạn gái đi theo bên cạnh, tự nhiên chỉ có thể cắn răng chịu thiệt, nhưng lại không cam lòng, cho nên mới làm ra hành động ngây thơ như vậy.

Lang Hi tư duy không giống người bình thường, hai người bất quá là không hiểu nhau, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm sâu như vậy!

Hàn Tả Tả yên lặng trở mình, sâu kín nói: "Chú tư, hai người bọn anh cũng không hẳn là sai, do vận mệnh chệch hướng mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.