Edit: Ishtar
Thời điểm Chu Quảng Vinh tiễn bước vị khách cuối cùng, sắc trời đã khuya lắm rồi.
Hàn Uyển và Tả Tả bắt đầu thu dọn phòng khách, Chu Quảng Vinh thản nhiên quét hai người liếc mắt một cái, lạnh lùng ra lệnh nói: "Lang Hi, theo ta đi thư phòng."
Hàn Tả Tả trượt tay, đụng phải chén trà trên bàn, may mắn phản ứng mau lẹ, luống cuống tay chân vội chụp lấy mới không rơi xuống đất.
Hàn Uyển vội vàng bỏ khăn lau lại đây hỏi: "Sao lại thế này? không làm con bị thương chứ!"
Hàn Tả Tả vẩy nước trên tay, miễn cưỡng cười nói: "không có việc gì, nước đã hết nóng rồi!"
Hàn Uyển nhìn nhìn, may mắn không bị thương, không khỏi oán trách liếc mắt một cái nói: "Quên đi quên đi, con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nơi này không cần con dọn dẹp, lên lầu nghỉ ngơi đi!"
Chỉ còn vài cái chén phải rửa thôi, Hàn Tả Tả lại tâm thần không yên, nghĩ nghĩ nói: "Dạ được, mẹ vất vả rồi, vậy con về phòng trước!"
Hàn Tả Tả ở trên lầu hai, chần chừ một lát, thấy chung quanh không có người, liền lặng lẽ chuyển bước đi vào phòng Lang Hi.
Thư phòng của Chu Quảng Vinh rất lớn, bắt ánh sáng cũng phi thường tốt. rèm cửa sổ dày cộm chấm đất, dựa vào tường là giá sách cao ngất, trên đó xếp toàn là những cuốn sách nổi tiếng quý hiếm, đại bộ phận là tư liệu quân sự.
Lang Hi không phải lần đầu tiên bước vào đây, mỗi lần tiến vào đều không tự giác nhìn về vách tường phía tay trái.
trên tường treo đầy ảnh chụp của Chu Quảng Vinh, từ lúc thanh niên đến trung niên, nhưng nhìn thấy nhiều nhất, vẫn là huân chương chi chít.
Chu Quảng Vinh đi về phía sau bàn ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-sac-cam-du/2718712/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.