Thời tiết rất đẹp, hai bên lối đi bộ hoa hồng chớm nở, xuân ý dạt dào. Ánh mặt trời ôn hòa không quá gay gắt, ấm áp chiếu rọi lên trên người, làm cho người ta không tự giác híp mắt, có một loại lười biếng cảm giác.
Thời tiết tốt như vậy, Hàn Tả Tả lại không có tâm trí đi thưởng thức.
Khung xương toàn thân như vừa bị mở ra rồi nối lại, hoàn toàn không phải cơ thể cô nữa, làm gì cũng không thoải mái, đi đường cũng vô cùng khó chịu, bắp đùi ẩn ẩn phát đau, đặc biệt là thắt lưng... Giống như cả ngày phải bưng một vật nặng, đau xót đến độ không dám khom lưng chút xíu nào.
Hàn Tả Tả không để ý nghe Tang Đồng líu ríu nhiều chuyện, nhịn không được có chút thất thần, luôn hồi tưởng lại một màn kiều diễm tối hôm qua.
Cứ như vậy lên giường rồi?
Như thế nào liền mơ mơ màng màng bị chú tư ăn hết vào bụng nha!
Hàn Tả Tả không sao diễn tả cảm giác trong lòng lúc này, tuy rằng cô không hối hận, lại vẫn có chút buồn buồn vô cớ.
Hai người rốt cục đã đi tới bước này, chân chính có được lẫn nhau... Nghĩ đến tối hôm qua Lang Hi khó kìm lòng nổi, nghĩ đến hắn đối chính mình trầm mê cùng không thể chống cự, trong lòng liền ẩn ẩn cảm thấy ngọt ngào.
Chú tư cũng không phải lạnh lùng xa cách như vậy, cũng giống như một người đàn ông bình thường rơi vào lưới tình, anh cũng sẽ bởi vì cô mà ý loạn tình mê, cũng có một mặt nhiệt tình như lửa.
Hàn Tả Tả chưa bao giờ là người buồn lo vô cớ, cũng không vì những chuyện nhỏ nhặt mà đa sầu đa cảm.
Nhưng là, hạnh phúc tới quá nhanh, cô khống chế không được bắt đầu miên man suy nghĩ, hơi chút sợ hãi khinh địch cứ như vậy đã giao ra bản thân, sẽ khiến Lang Hi xem nhẹ cô, cảm thấy cô không tự ái, sau đó đối với cô dần dần mất đi hứng thú...
không phải đều nói, không chiếm được mới là tốt nhất sao?
Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, tự giễu thở dài.
"Làm sao vậy?"
Hàn Tả Tả hoàn hồn, chống lại ánh mắt quan tâm của Tang đồng, làm như không có việc gì cười nói: "không có chuyện gì! Vừa mới nghĩ đến... Còn chưa nói với mẹ tớ đã thuê phòng ở ngoài, không biết phải nói như thế nào để bà an tâm nữa."
Tang Đồng khoát tay áo an ủi nói: "Dì Uyển là quan tâm cậu a! Tính cách của cậu hơi khó gần còn bướng bỉnh như vậy, dì ấy đã gả đi, đương nhiên sẽ lo lắng cậu không cảm thấy thoải mái, cho nên mới lo lắng cho cậu như vậy... Cậu chỉ cần giải thích với dì rõ ràng, dì ấy cũng không phải không ‘thấu tình đạt lý’, hơn nữa, cậu tài giỏi như vậy, dì ấy chắc chắn an tâm!"
Hàn Tả Tả cười gật đầu: "Cũng đúng, mẹ tớ đã gả cho người ta, cuộc sống thư thái, nên bắt đầu có quan tâm thái quá!"
Tang Đồng trợn trắng mắt liếc cô một cái: "Cậu thích quá rồi còn gì!"
đi đến đường lớn, Tang Đồng lôi kéo cô hỏi: "Cậu muốn ăn đi trước hay đi siêu thị trước?"
Hàn Tả Tả bụng đã sớm đói kêu âm ỉ, lập tức nói: "Ăn trước đi!"
Tang Đồng không ý kiến, hai người liền đi tới khu đường ăn uống.
Cuối tuần người đi dạo phố luôn rất nhiều, đặc biệt là hàng quán ăn uống, các chỗ ăn vặt đều chật ních người.
Tang Đồng mặc dù không phải quá nổi tiếng, nhưng cũng có chút danh tiếng, sợ bị người nhận ra đến, lôi kéo Hàn Tả Tả vào tận cùng bên trong quán ăn, cố ý tìm một vị trí trong góc.
Tang Đồng rót ly nước uống giải khát, đem thực đơn giao cho cô nói: "Cậu gọi đi, hôm nay tớ mời khách!"
Hàn Tả Tả đối với chuyện ăn uống không quá để ý, gọi vài món, lại kêu thêm mấy món ăn vặt.
Lúc chờ cơm, Hàn Tả Tả đứng lên: "Tớ đi toilet một chút."
Hàn Tả Tả ôm túi ngồi ở trên bồn cầu, cau mày cẩn thận kiểm tra.
cô lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, tối hôm qua quá mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, hôm nay buổi sáng lại bị một trận luống cuống tay chân, cũng không chú ý rửa sạch, lúc này mới cảm thấy phía dưới có chút không thích hợp.
Quần bị thấm ướt một mảnh nhỏ, dinh dính thực không thoải mái, Hàn Tả Tả đỏ mặt rửa sạch xong, đứng ở trước bồn rửa tay rửa tay, không khỏi có chút oán giận chú tư, chỉ lo sở thích không đứng đắn của mình mà không quan tâm đến cô, cư nhiên cũng không mang đồ bảo hộ!
Đột nhiên ngây ngẩn cả người, Hàn Tả Tả nhớ tới một chuyện vô cùng trọng yếu.
Tối hôm qua... không sử dụng biện pháp an toàn nào, sẽ không mang thai chứ!
Hàn Tả Tả lập tức cuống cuồng, chống đỡ người trên bồn rửa tay cố gắng trấn định, quyết định thật nhanh chạy xuống tiệm thuốc dưới lầu, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi nhân viên cửa hàng, dưới sự hướng dẫn cuối cùng cũng mua được thuốc.
Cũng không tính là quá trễ chứ...
Hàn Tả Tả quay trở lại quán ăn, sắc mặt bình tĩnh rót ly nước, đem viên thuốc trong lòng bàn tay quăng vào trong miệng.
Tang Đồng nghi hoặc hỏi: "Cậu uống thuốc gì đấy?"
Hàn Tả Tả uống hớp nước cho viên thuốc trôi xuống, thản nhiên nói: "Uhm, bụng hơi đau, uống thuốc đau dạ dày."
Tang Đồng không nghĩ nhiều, cười hì hì kể với cô ca khúc mới đã nhận được giải thường Bách Linh.
Hàn Tả Tả vừa ăn qua loa vừa nghe, ăn no liền bưng ly nước từ tốn uống.
Tang Đồng nhíu nhíu mày: "Cậu nếu thấy không thoải mái, chúng ta trở về đi, tinh thần cậu có vẻ không tốt lắm..."
Hàn Tả Tả hai tay cầm cái ly, lắc lắc đầu nói: "Tớ không sao, cậu cứ tiếp tục ăn đi!"
Tang Đồng nói huyên thuyên nửa ngày, cả bàn đồ ăn cũng chưa ăn được mấy miếng.
Hàn Tả Tả nhịn lại nhịn, làm như lơ đãng hỏi: "Cậu và Lương Nguyên sao rồi hả?"
Tang Đồng nuốt xuống cả miệng đầy đồ ăn, nói: "Rất tốt... Ai, cậu không phải rất ghét nhắc tới anh ấy, sao tự dưng lại hỏi về hai tụi tớ vậy?"
Hàn Tả Tả làm như không có việc gì nói: "À, tớ đương nhiên không thích hai người ở chung với nhau... Cho nên mới hỏi xem hai người chia tay chưa ấy mà!"
Tang Đồng hừ hừ nói: "Bọn tớ đang rất ngọt ngào, còn lâu mới chia tay! Cậu cũng không biết hai bọn tớ hiện tại ngọt ngào ra sao đâu..."
"Có bao nhiêu ngọt chứ?"
Hàn Tả Tả uống một hớp nước, thản nhiên nói: "Chỉ bằng cậu, đần độn vô vị khô khan hoang dã, cậu so với mấy cô gái thướt tha xinh đẹp có tin đồn tai tiếng với Lương Nguyên còn kém xa, mấy cô ta so với cậu còn phong tình hơn!"
Tang Đồng lỗ mũi hướng lên trời: "Tớ mới không thèm nói với người vô vị không biết gì như cậu, tớ đây rất am hiểu đó nha!"
"Phải không?" Hàn Tả Tả hoài nghi hỏi, "Vậy cậu có biết lần đầu tiên... Khụ, có đau nhiều không?"
Tang Đồng buông đũa, cười hề hề như kẻ trộm vậy, dựa sát vào cô nhỏ giọng nói: "Vậy phải xem kỹ thuật của người đàn ông của cậu... Có đàn ông nha, có thể làm cho cậu thoải mái chết đi sống lại!"
Hàn Tả Tả trầm mặc giây lát, ra vẻ tò mò hỏi: "Chỉ có nữ đau? Nam có thể cũng đau hay không?"
Con gái mà tụ lại với nhau, liền thích nói những chuyện như vậy, ngoại trừ con trai, đây chính là đề tài kích thích sự tò mò được các cô nói nhiều nhất. Cho nên Tang Đồng một chút cũng không hoài nghi, vẻ mặt đắc ý dào dạt cười rộ lên.
"Đương nhiên! Lần đầu tiên của con trai có thể đau giống như con gái vậy!"
Hàn Tả Tả không tin, nghĩ nghĩ, tối hôm qua Lang Hi tuy rằng ẩn nhẫn nói anh đau, nhưng rõ ràng là bộ dáng vô cùng thích thú a!
Tang Đồng quan sát biểu tình của cô, lập tức bĩu môi: "Cậu còn không tin! Cậu nghĩ thử xem... Con trai cấu tạo không giống con gái, bọn họ nơi đó... Trời sinh cũng không phải là bộ phận chỉ dùng để làm chuyện đó, đương nhiên so với con gái còn đau hơn!"
Hàn Tả Tả suy nghĩ cảm thấy không đúng lắm, nhíu mày hỏi: "Làm sao... lại so với con gái còn đau hơn?"
Tang Đồng trừng mắt nhìn, không tin cô thế vậy mà không biết: "Bị bạo cúc hoa có đau không hả?"
Hàn Tả Tả vẻ mặt hắc tuyến: "Tớ đang nói là lần đầu tiên của đàn ông – trai tân ah! Với phụ nữ!"
Tang Đồng đang uống nước, nghe vậy phun hết lên bàn.
Hàn Tả Tả mặt càng đen.
Tang Đồng luống cuống tay chân rút giấy ăn lau miệng, khinh bỉ trừng mắt liếc cô: "Cậu đang kể chuyện cười đấy à Đại Tả? Lần đầu tiên của đàn ông, không phải không cho tay trái thì là tay phải sao..."
Tang Đồng liếc mắt xem thường, khinh bỉ nói: "Đàn ông có "lần đầu tiên" sao!"
Hàn Tả Tả không nói gì.
Cơm nước xong, gần quán ăn có một siêu thị, Hàn Tả Tả tuy rằng không thoải mái, nhưng nghĩ đến hiếm khi ra ngoài một lần, phòng trọ vẫn còn thiếu vài thứ, liền cắn răng cùng Tang Đồng cùng nhau tiếp tục đi dạo.
Về nhà, Hàn Tả Tả mệt đến lả người, buông tất cả bao lớn bao nhỏ liền bỗng nhiên phát hiện trong phòng có chút không thích hợp.
Mặt đất trong phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ không còn mảnh vụn nào, giường đã được sửa sang lại, tất cả vỏ chăn ra giường áo gối đều đã bị lột sạch, chỉ còn lại lớp vải trong trắng tinh được xếp gọn gàng chồng lên nhau.
Hàn Tả Tả ngẩn người, bước nhanh đi ra ban công, quả nhiên nhìn thấy chăn gối được giặt sạch sẽ.
Trong lòng Hàn Tả Tả đột nhiên ngọt như được rót mật, ngột ngào không ngừng lan tỏa, lo lắng trước đó đầu đã tan biến.
Khóe miệng khống chế không được giơ lên, Hàn Tả Tả tâm tình sung sướng mở ngăn tủ lấy chăn nệm mới, xong khi trải xong tất cả mới thoải mái nằm lên giường, vui vẻ gửi tin nhắn cho Lang Hi.
Lang Hi đang họp, bàn hội nghị thật dài ngồi đầy những người tây trang giày da chỉnh tề, người người ngồi nghiêm chỉnh, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Trong phòng không khí thập phần áp lực, đang báo cáo là một quản lý chi nhánh mồ hôi dọc theo chóp mũi chảy xuống, cơ hồ có thể nghe được tiếng "tí tách" khi nó chạm đất.
Lang Hi mặt không chút thay đổi nhìn hắn, hai tay giao nhau đặt lên bàn, rõ ràng cái gì cũng đều chưa nói, vị quản lí kia cũng đã sợ tới mức nhanh mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Ngồi cạnh gần nhất Lang Hi là một người đàn ông tuổi còn khá trẻ, cũng có lẽ là người duy nhất thoải mái nhàn nhạ lúc này, thấy quản lí chi nhánh chân run lẩy bẩy không ngừng, cư nhiên còn cười ra tiếng.
Lang Hi hờ hững nhìn hắn một cái.
Người đàn ông nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng, buồn cười nói: "Lão đại, Trần quản lý quý này trượt ba điểm, tuy rằng nên mắng, nhưng là tình có thể..."
Trần quản lý cảm kích nhìn hắn, cố lấy dũng khí bay nhanh nâng tay lau mồ hôi.
Lang Hi trầm mặc không nói.
Người đàn ông mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt: "Tôi vừa mới xem qua những bảng nghiên cứu mới nhất, trong đó nói có một số người bởi vì trí não đặc biệt thiếu hụt mà làm cho công năng não bộ không kiện toàn, cho nên bọn họ sẽ bởi vì cơ bắp không chịu trung khu thần kinh khống chế mà xuất hiện hiện tượng run chân... Mọi người xem, Trần quản lý chân run thế kia, cũng không phải là chỉ số thông minh không đủ sao?"
Người đàn ông nháy mắt thu lại cười, vẻ mặt đồng tình: "Chỉ số thông minh thấp thật là đáng thương đến tội nghiệp mà... Cậu cũng không nên trách Trần quản lý về việc đã để chỉ số tiêu thụ xuống mức thấp nhất nha!"
Cả một phòng đầy người khống chế không được ý cười, nhịn đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
Trần quản lý hận không thể làm cho bản thân ngất xỉu, cũng sẽ không cần chịu tên hỗn đản Khâu Lâm này chế nhạo!
Lang Hi mày vừa động, từ trong túi quần lấy ra điện thoại di động.
Sau đó Khâu Lâm lập tức mẫn cảm phát hiện Lang Hi khóe miệng run rẩy, không khỏi trong lòng tò mò, bản tính nhiều chuyện bộc phát vươn dài cần cổ.
Lang Hi thản nhiên quét hắn liếc mắt một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm hàng chữ trên màn hình.
"Nghe nói, lần đầu tiên của đàn ông không phải cho tay trái, cũng là tay phải, chú tư, anh cho tay nào?"
Lang Hi hơi hơi suy tư, tin nhắn trả lời, sau đó ngẩng đầu lên.
Trần quản lý sắc mặt trắng bệch, biết công tác của mình khó bảo đảm rồi.
Lang Hi đứng lên, lạnh lùng nói: "Quy định cũ."
Sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng họp.
Khâu Lâm làm trợ lý của hắn, đương nhiên bổ sung nói: "Trần quản lý, ông không có tiền thưởng quý này, chi nhánh của ông làm tổn thất tiền, thì dùng tiền lương của mình mà đắp vào!"
Trần quản lý nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng bảo vệ bát cơm...
Khâu Lâm vội vàng thu thập này nọ, nói câu "Tan họp" liền bay nhanh chạy vào văn phòng của Lang Hi.
"Lão đại... Vừa rồi có phải là chị dâu nhắn tin ‘yêu thương thăm hỏi’?"
Lang Hi lật văn kiện, đầu cũng không nâng lên, căn bản xem hắn như không tồn tại.
Khâu Lâm con ngươi đảo quang, gian cười nói: "Nghe nói Tang Đồng được đề cử giải Kim Bách Linh lần này..."
Lang Hi dừng lại động tác, Khâu Lâm lập tức nảy ra ý xấu nhếch mày: "Có cần tớ giúp một tay không, cho cậu làm khách quý trao giải cho cô ấy? Cậu ngẫm lại xem, lão đại cậu anh tuấn tiêu sái từ trên trời giáng xuống, tay cầm chiếc cúp hoàng kim lấp lánh, quỳ một gối xuống dâng cho chị dâu... Chị dâu khẳng định lập tức đối với cậu khăng khăng một mực!"
Lang Hi hờ hững nhìn hắn, thản nhiên mở miệng nói: "Nếu rãnh rỗi như vậy, hoá đơn nhận hàng đêm mai giao cho cậu!"
Khâu Lâm lập tức biến sắc, vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: "Lão đại, Lang ca, xin thương xót, tối mai tớ phải chiêu đãi bọn Tây kia rồi..."
Lang Hi ánh mắt lạnh lùng, Khâu Lâm lập tức gật đầu như giã tỏi: "Được được được, tớ đi! A đúng rồi, tớ còn có việc nên ra ngoài trước đây, chúc ngài và chị dâu ân ân ái ái, ‘thủy nhũ’ giao hào..."
Văn phòng khôi phục im lặng, Lang Hi một tay nhay thái dương, một tay mở ra ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ dẹp hình chữ nhật, có chút suy tư nhìn nhìn, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi quần.
Hàn Tả Tả nhất thời xúc động gửi tin nhắn đến true chọc chú tư, vừa hưng phấn lại không yên, đợi không bao lâu thì nhận được tin trả lời, nội dung thực phù hợp với phong cách nhất quán của chú tư, lời ít mà ý nhiều, lại bao hàm vô tận thâm ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]