Từ khi Mục Lan sử dụng điện thoại di động thì Lý Bỉnh Huy gần như mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại cho cô, Mục Lan sớm đã quen như vậy. Bây giờ Lý Bỉnh Huy quả thực không liên lạc với cô nữa, mai danh ẩn tích, thì cô lại đột nhiên cảm thấy không quen, cảm giác mất mát trong lòng càng ngày càng nặng nề hơn.
Có mấy lần Mục Lan muốn nuốt lời, chủ động liên lạc với Lý Bỉnh Huy, nhưng cuối cùng cũng bị tính tình kiêu căng và lòng dạ hẹp hòi của mình túm chặt lại.
Nhưng khi Lý Bỉnh Huy cuối cùng cũng gọi điện thoại tới thì Mục Lan lại làm cao không chịu bỏ xuống. “Không phải đã nói rồi sao không có chuyện quan trọng thì đừng tìm em!”
“Anh lên làm chú, chuyện này có tính là quan trọng không?”
“Chị họ của em sinh rồi sao?! Con trai hay là con gái? Sinh lúc nào?!”
“Gặp mặt rồi nói.”
“Nói luôn bây giờ đi!”
“7 giờ tối chờ ở chỗ cũ, tới trễ thì không chờ!” Lý Bỉnh Huy nói xong liền cúp điện thoại.
Chưa đến 6 giờ rưỡi, Mục Lan đã xuất hiện trước mặt Lý Bỉnh Huy. Thật ra ở thời buổi điện thoại tương đối thông dụng hiện nay, Mục Lan nếu muốn nghe cụ thể về tình hình của chị họ thì chỉ cần gọi thêm một số điện thoại nữa mà thôi. Cô cam tâm tình nguyện để Lý Bỉnh Huy nắm mũi dắt đi, “Hàng tôn hu quý” chạy đến nơi này hỏi thăm, không thể không nói như vậy, nghĩa là đã ám chỉ với hắn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quy-moc-duong/3404301/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.