Lý Thục Hiền bởi vì làm việc ở xưởng nhuộm và in vải, cho nên khi đến cuối tháng nhận lương bằng sản phẩm thì trong tay cô ta có không ít vải lẻ linh tinh. Chiều hôm đó, cô ta mang theo hai xấp vải hoa thật đẹp đến tìm Mục Lan.
“Tặng cho cậu.”
Mục Lan vừa nói cảm ơn vừa mở ra xem.
“Đẹp như vậy cho tớ thật sao?”
Lúc hai người bọn họ đi học ngồi cùng bàn Lý Thục Hiền thường xuyên tiêu xài hoang phí, cho nên không có tiền mua phiếu cơm.
Mục Lan cũng đã có lần giúp cô ta mua một tuần, để cảm ơn, Lý Thục Hiền đưa cho cô một cái kẹp tóc màu xanh biếc. Mục Lan sau khi kẹp lên được các bạn học nữ khen ngợi hết lời là vô cùng xinh đẹp, Lý Thục Hiền thấy như thế lại muốn đòi về. Chuyện này, Mục Lan cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
“Cậu nói gì vậy, nếu không cho cậu thì còn mang đến làm gì!”
Mục Lan không muốn thiếu nợ ân tình của Lý Thục Hiền, vì thế, mời cô ta đến nhà hàng dùng bữa.
“Chỉ có hai người chúng ta thì không vui đâu... thôi, đừng đi.” Lý Thục Hiền ấp a ấp úng nói.
Mục Lan lập tức hiểu tâm tư của cô ta liền nói: “Vậy tớ gọi thêm một người.”
“Kêu ai vậy? Đừng có gọi người tớ không quen biết tớ không thích dùng bữa với người xa lạ."
“Người này cậu quen.”
“Ai vậy?”
“Lý Bỉnh Huy!”
“Là anh ấy sao…?”
Mục Lan biết rõ còn làm bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quy-moc-duong/3404299/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.