Ba Mục phí sức của chín trâu hai hổ cuối cùng cũng giúp con gái chen chân được vào một đơn vị nhà nước, chính là Cục Lâm nghiệp. Chuyên ngành học của Mục Lan và Cục Lâm nghiệp không có liên quan gì với nhau, vì thế cô được xếp vào bộ phận văn thư đã đầy kín người.
Sau khi Mục Lan tìm được việc làm chính thức, bà nội Mục liền mang chuyện chung thân đại sự của Mục Lan ra để trình thương nghị.
Mỗi lần Mục Lan về nhà, bà nội Mục lần nào cũng nhắc đi nhắc lại với cô về việc tìm đối tượng chung thân theo như lời thầy bói phải lớn hơn một tuổi hoặc nhỏ hơn một tuổi tốt nhất là hỏa vượng.
Mục Lan nghe đến phiền chán, có một lần đã nói lại bà nội: “Bà cứ nói mãi những lời này đối với con không có tác dụng gì đâu, con đã quyết định sẽ ở vậy suốt đời rồi!”
Bà nội Mục nghe xong quay mặt, không thèm nói nữa.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Mục tới chất vấn Mục Lan: “Con nhóc con thật là không biết tốt xấu! Bà nội con chỉ vì muốn tốt cho con. Sao con có thể nói những lời như thế hù dọa bà!”
Mục Lan không biết nên khóc hay cười, “Không phải chứ, con chỉ nói chơi mà bà coi như thật à?”
“Người lớn giống như trẻ con. Bà đã lớn tuổi rồi không thể chịu được những lời nói đùa như vậy nữa đâu, sau này không được nói linh tinh nữa!”
……
Lý Bỉnh Nam sau khi lên chức thì có thể mang người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quy-moc-duong/3404297/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.