Thời khắc hoàng hôn, trong rừng cây rậm rạp âm u, xuất hiện ba thân ảnh nặng nề lê bước.
“Còn xa không a? Mệt chết mất.”
“Câm miệng! Muốn thăng thiên mà còn lắm mồm vậy à, lải nhải nữa là ta không mang ngươi đi tìm tiên đan đâu.”
“Được được, ta không nói nữa, đừng có không mang ta đi mà. Người ta chẳng qua chỉ là mệt quá thôi mà~”
Thánh sứ cũng đã mệt mỏi rã rời đến không muốn phí sức mắng cái con rệp chết tiệt ấy nữa.
Mệt thật…
Nhất định là bị cái thói dùng phép phi thân của Đại thần dạy hư rồi, bình thường bị hắn ôm trên trời bay tới bay lui, dù xa đến đâu, viu một cái là đến nơi, dễ dàng tự tại, hoàn toàn quên mất là con người trèo đèo lội suối gian nan khổ cực đến thế nào.
Nhưng mà, nếu như Đại thần ăn được tiên đan quay về thiên thượng rồi, bao nhiêu giờ phút sung sướng từ trước đến nay, sẽ vĩnh viễn thuộc về hồi ức.
Nội tâm Thánh sứ tràn đầy chua xót, lặng lẽ liếc mắt nhìn Đại thần bên cạnh. Từ khi biết Thánh sứ hoàn toàn lừa dối mình, Đại thần trở nên vô cùng trầm mặc.
“Rốt cuộc là còn xa lắm không a~?”
Lôi Mãn Thiên yên lặng chưa đầy nửa phút lại bắt đầu làm nhàm.
“Sắp đến nơi rồi, từ chỗ này đi xuống dưới chính là Phi Dương cốc.”
Thánh sứ thấp thỏm bất an liếc mắt nhìn Đại thần.
Cho dù nghe câu Thánh sứ vừa nói, gương mặt Đại thần vẫn không nhìn ra được tâm tình.
Hắn nhất định hận mình gạt hắn đến chết đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quoc-than-thu-he-liet-bo-4-than-hon-dien-dao/106337/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.