- Anh cũng biết là nhiều?
Bạch Nhược Hàm dùng tay nhấc mí mắt Tần Mục quan sát, chứng kiến đã có tơ máu, hừ một tiếng nói:
- Còn trẻ tuổi đã uống nhiều như vậy.
Bàn tay trắng nõn của Bạch Nhược Hàm tiếp xúc lên làn da Tần Mục, hương thơm thoang thoảng tràn ngập vào mũi hắn, nhất thời giống như có quả bom uy lực cường đại nổ tung oa. Hắn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, tranh thủ nghiêng đầu sang một bên, tránh thoát tay Bạch Nhược Hàm, cúi đầu trầm giọng nói:
- Cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi về trước.
Bạch Nhược Hàm biết vấn đề Tần Mục băn khoăn, nhưng trời tối đen lại để hắn đi đường đêm thật sự làm khó hắn, hơn nữa hắn còn uống nhiều rượu, vạn nhất xảy ra chuyện càng phiền toái. Nàng suy nghĩ một chút nói:
- Anh đừng về nữa, có chuyện gì lớn lao đâu. Tôi là bác sĩ, anh là người bệnh, không cần nghĩ nhiều như vậy, sẽ không ảnh hưởng tới anh.
Tần Mục cười khổ nhìn thiên kim huyện thái gia lớn hơn mình một hai tuổi, giải thích:
- Tôi không phải sợ tôi có gì, tôi chỉ lo lắng cho thanh danh của cô thôi.
Bạch Nhược Hàm a một tiếng, hung hăng giẫm lên chân Tần Mục oán hận nói:
- Còn nhỏ tuổi miên man suy nghĩ gì đâu không!
Đến cuối cùng Tần Mục cũng không nói lại Bạch Nhược Hàm, hai người đành phân chia phòng ngủ tự vào phòng nghỉ ngơi.
Tần Mục đã có men say, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1972180/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.