Tần Mục cũng uống nửa cân rượu vào bụng, hắn chỉ hơi cảm thấy cay nòng mà thôi, trong mắt của hắn tràn ngập hương vị bội phục, duỗi ngón cái về phía Hầu Cửu Châu:
- Hầu cục trưởng quả nhiên rộng lượng, không phục không được.
Sau đó quay đầu nhìn qua đám nhân viên cục chiêu thương, nói ra:
- Mọi người chậm rãi uống, tiểu đệ cáo lui trước, bên kia còn có người chờ tôi.
Hầu Cửu Châu lúc này gương mặt đỏ bừng, trong ánh mắt đầy tơ máu, nửa cân rượu đế vào bụng, người không có chút năng lực sẽ bị rượu đốt nóng dạ dày. Hầu Cửu Châu mơ mơ màng màng nghe Tần Mục nói phải đi, la lớn:
- Đợi lát nữa, Tần trưởng thôn, đến mà không uống nhiều là phi lễ, chúng ta lại uống tiếp.
Thời điểm nói câu này thân thể của hắn lảo đảo, có người muốn vịn hắn ngồi xuống, bị cánh tay hắn hất lên né tránh, nhìn qua Tần Mục quát:
- Tần thôn trưởng, có cho mặt mũi không?
Tần Mục cười nói:
- Lãnh đạo cho tôi mặt mũi, tôi khẳng định phải tiếp, hôm nay bàn này tôi mời, tôi mời.
Nói xong bảo nhân viên ở cửa mang thêm rượu vào, không nghĩ tới nhân viên phục vụ vừa rồi vẫn đang giữ cửa, trong tay mang theo hai chai vào.
Tần Mục cười cười, cầm hai chai rượu đi tới, khui hai chai và đặt lên mặt bàn, phóng khoáng nói ra:
- Hầu cục trưởng, chuyện tốt liên tục, chúng ta cùng thanh lý mấy chai rượu này.
Hầu Cửu Châu đầu óc mơ hồ, hắn cũng không biết tửu lượng của Tần Mục, trong nội tâm tuy không rõ nhưng cảm giác được Tần Mục định đấu rượu với mình, xem ai uống nhiều ít thế nào, hiện tại ai có thể trụ được tới cuối cùng thì người đó thắng, nóng tính hiện ra, cũng không quan tâm, sao đó cầm chai rượu uống.
Không qua mấy hơi tay chân Hầu Cửu Châu mềm nhũn, trượt chân ngã xuống bàn.
Tần Mục mặc kệ chuyện khác, hắn một hơi uống cạn bình rượu, hai mắt mông lung nhìn chung quanh, mờ mịt hỏi:
- Hầu cục trưởng đâu rồi?
Nói xong thân thể cũng lảo đảo vài cái, phốc té trên mặt đất, thuận thế cũng nằm lên người Ngô Cúc.
Người của cục chiêu thương nhìn qua kết quả hí kịch này, cả đám luống cuống tay chân, loạn thất bát tao kêu tên Hầu Cửu Châu, Tần Mục, ba chân bốn cẳng nâng bọn họ dậy.
Mọi người hô vài tiếng, Hầu Cửu Châu không có chút động tĩnh nào, hắn đã say tới mức ngất đi. Tần Mục lắc đầu vài cái, mượn lực nâng của người khác đứng lên, sắc mặt ngốc trệ cùng cười nói: "
- Tửu lượng không được, tửu lượng không được, làm cho các lãnh đạo chê cười rồi, bị chê cười.
Nói xong lơ đãng vỗ vỗ vai Ngô Cúc, lớn tiếng kêu lên:
- Ngô lão bản, Ngô lão bản?
Ngô Cúc mơ mơ màng màng mở to mắt, mờ mịt nói ra:
- Hầu... Hầu cục trưởng, tôi thật không thể uống được...
Hầu Cửu Châu vẫn say xỉn.
Ánh mắt Ngô Cúc không có tiêu điểm nhìn qua, cả người mềm nhũn, bước chân buông lỏng, yếu đuối nằm trong ngực Tần Mục.
- Ngô lão bản, Ngô lão bản...
Tần Mục vẫn giả vờ hô hoán, vỗ vỗ mặt của Ngô Cúc, ngẩng đầu nhìn những người kia cười làm lành:
- Ngô lão bản mở tiệm cơm nhưng không có chút tửu lượng nào cả. Không quấy rầy các vị lãnh đạo, tôi đỡ cô ta ra ngoài.
Nhìn thấy Tần Mục lảo đảo mang Ngô Cúc đi ra ngoài, người của cục chiêu thương hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Đi ra ngoài Tần Mục cảm thấy đầu óc quay cuồng, dìu Ngô Cúc đi ra ngoài cửa và nhét tiến vào ngực nhân viên phục vụ, cường chống nói ra:
- Tìm thứ gì đó giúp nàng tỉnh rượu!
Nói xong dạ dày cuộn lên, vội vàng vịn tường đi vào toa lét.
Tới toa lét Tần Mục không nhịn được nữa, dốc sức liều mạng nôn tất cả ra ngoài. Chính hắn cũng có chút không rõ, không có việc gì đi nhiễu loạn làm cái gì. Chuyện này Hầu Cửu Châu khẳng định hận Tần Mục thấu xương, truyền đi, tân nhiệm cục trưởng cục chiêu thương vào ngày tiếp nhiệm vụ một thôn trưởng rót chóng mặt, là nam nhân không ai chịu nổi.
Sau khi nôn xong, Tần Mục cảm giác dễ chịu một ít, chậm rãi ngồi thẳng lên, hắn tựa lưng vào tường và thở hồng hộc. Muốn đi trở về phòng của mình, lại chẳng nhúc nhích nổi.
Cửa toa lét bị đẩy ra, Lưu Đại Hữu đi tới. Hôm nay hắn tính toán chiêu đãi đoàn người khảo sát rất tốt, đám người Quảng Đông kia ngày thường uống rượu gạo độ cồn thấp, hôm nay uống mấy bình rượu hồng cao lương thì sôi trào. Nhờ có Trương Thúy nên mọi chuyện thuận lợi, dưới thế công rượu mạnh của Lưu Đại Hữu thì hạ được đám khảo sát tới thôn Tây Sơn.
Trong lòng Lưu Đại Hữu cao hứng, đi ra ngoài tìm một vòng không thấy Tần Mục, chỉ nhìn thấy đám người cục chiêu thương được Hầu Cửu Châu mang ra ngoài. Lưu Đại Hữu nhìn Hầu Cửu Châu thì con mắt không phải con mắt, cái mũi không phải cái mũi, sau đó ở bên cạnh khiêu khích chọc vài câu, kế tiếp mới đi vào toa lét.
- Tiểu Tần, anh tốt rồi, tôi phải bồi rượu, anh lại trốn nơi này.
Bàn tay Lưu Đại Hữu vỗ Tần Mục, Tần Mục mềm nhũn ra. Khá tốt Lưu Đại Hữu xuất thân công an, tuy uống nhiều nhưng tay chân không chậm, lập tức đỡ hắn.
- Tìm phòng cho tôi nghỉ ngơi đi, đoàn khảo sát bên kia giao cho anh.
Vẻ mặt Tần Mục cười khổ, há miệng nấc rượu.
Lưu Đại Hữu vịn Tần Mục, bảo nhân viên phục vụ tìm gian phòng, còn dặn dò cho làm chút ít đồ tỉnh rượu cho Tần Mục. Nhìn thấy Lưu Đại Hữu bộ dáng sốt ruột, Tần Mục cười nói:
- Đi, Lưu đại ca, hôm nay xem như tiểu đệ mất mặt, ngươi anh đi mời đám khách nhân đi, Trương tỷ một người ở đó sợ rằng không nhịn được.
Lưu Đại Hữu hơi bận tâm chà sát tay, trên mặt tươi cười.
- Anh đi đi!
Tần Mục nhíu mày, đau đầu nói.
Lưu Đại Hữu dặn dò vài câu rồi rời phòng.
Tần Mục miễn cưỡng từ trong túi móc điếu thuốc ra, nhìn làn khói thuốc bay thì tâm tình của hắn cũng bình tĩnh lại.
Sau khi đi tới thế giới này, lần đầu tiên Tần Mục uống say như vậy. Tục ngữ nói say rượu mới hiểu lòng người, Tần Mục lúc này mới biết, nhiều tin tức lúc trước không biết được thì hiện tại đang chảy trong lòng, tình thế rắc rối trong huyện khó dấu người sáng mắt, hắn cũng hiểu đại khái.
Tần Mục ngậm điếu thuốc, hắn dựa lưng vào ghế sô pha, nhẹ tay gõ lên tay vịn sô pha, trong lúc nhất thời tinh thần trạng thái ngủ mà không ngủ.
Quý Thu không có động tới mình, Bạch Quang Lượng dùng sức ủng hộ không phân rõ quan hệ, nếu không phải bí thư huyện ủy muốn tháo chức thôn trưởng nhỏ nhoi này quá dễ dàng. Nhưng mà địa vị của Bạch Quang Lượng cũng tràn ngập nguy cơ, hắn bây giờ đang ở trong trạng thái cô lập, vẫn không có dùng thủ đoạn đi đường vòng, đổi nơi khác nhậm chức, Tần Mục nghĩ đến đây cũng hiểu được đấu đá quyền lực ở cấp trên.
Nhân vật sau lưng Bạch Quang Lượng và Quý Thu đang đấu nhau gay gắt, lưu Bạch Quang Lượng lại cắm ở huyện Tây Bình, như vậy Quý Thu có làm chuyện gì cũng không được thông thuận, ít nhất trong khối huyện vụ thì Quý Thu cũng không tới mức làm việc quá hiển nhiên.
Lý Chiếu Hùng xuống ngựa vốn là cơ hội của Bạch Quang Lượng, hắn hoàn toàn có thể cầm cục chiêu thương cục là ngành mới vào trong tay của mình, nhưng mà từ trạng thái hiện tại khó làm được, nguyên nhân có lẽ là do hậu trường Bạch Quang Lượng thu tay, nếu không cũng không cho Hầu Cửu Châu nhảy lên.
Ngón tay đang cầm điếu thuốc, Tần Mục suy nghĩ nhiều. Tuy say rượu vẫn còn nhưng không khó chịu như lúc trước.
Không đúng, đột nhiên con mắt Tần Mục trì trệ, cồn cào trong bụng giảm xuống ba phần, mồ hôi lại trên trán tuôn như mưa.
Quý Thu muốn ra tay với mình! Đột nhiên Tần Mục đưa ra kết luận này. Hầu Cửu Châu cường thế lên ngựa nói rõ Quý Thu cầm chặc cục chiêu thương không buông, không có lý do gì buông tha thôn Tây Sơn có tình thế tốt như vậy. Hắn không muốn chiến tích rơi vào đầu của Bạch Quang Lượng, Quý Thu tuyệt đối chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Hắn sẽ dùng thủ đoạn gì? Tần Mục đổ mồ hôi lạnh.
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, nhân viên phục vụ vừa rồi đi vào trong. Tần Mục mỉm cười, thò tay hô:
- Vào đi, tiểu đồng chí, lần này không nên hấp tấp. Nhanh mang trà giải rượu tới, tôi khó chịu muốn chết.
Phục vụ bật cười, đi tới đóng cửa lại, cán bộ trẻ tuổi này nói chuyện rất vui, làm cho phục vụ cảm giác thoải mái. Nàng mang trà đặt lên sô pha, nhỏ giọng nói ra:
- Lãnh đạo, có muốn tôi mang đồ ăn vào không?
Tần Mục nhướng mày, uống nhiều rượu như vậy thì ăn gì, ngẩng đầu nhìn qua cửa phòng đóng lại, lại nhìn biểu lộ của phục vụ, trong lòng tự nhủ không có nghe Lưu Đại Hữu nhắc tới phục vụ có phục vụ đặc biệt nha, thấy thế nào tình huống này có chút tương tự tình thế kiếp trước của mình nhỉ? Trong lòng của hắn có suy nghĩ, liền lắc đầu nói:
- Tiểu đồng chí, cô nên làm tốt công tác của mình. Bảo cô chuẩn bị trà tỉnh rượu là do tôi, quay đầu lại tôi sẽ nói với Ngô lão bản, đừng khấu trừ vào tiền lương của cô.
Phục vụ cười lên, ngón tay xoa góc áo nói ra:
- Lão bản của chúng tôi rất tốt, tiền lương cho nhiều, cũng có tiền thưởng đấy.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, Ngô Cúc này làm việc hơi có chút cường thế, lại không nghĩ rằng nàng đối đãi nhân viên tốt như vậy, liền gật gật đầu nói ra:
- Ngô lão bản là người tốt, cô ta hiện tại thế nào?
Phục vụ mặt đỏ lên, nói gấp:
- Lãnh đạo, anh nghỉ ngơi trước, tôi đi...
Tần Mục âm thầm buồn bực, tại sao mình hỏi tình huống của Ngô Cúc thì tiểu nha đầu này có biểu lộ như vậy? Nhưng mà hắn chẳng quan tâm những chuyện này, liền cười khoát khoát tay, cho phục vụ đi ra.
Tiểu nha đầu ra khỏi phòng thì le lưỡi. Vừa rồi nàng đi qua chỗ Ngô Cúc nghỉ ngơi, Ngô Cúc nằm ở trên giường nói mớ kêu tên Tần Mục, Tần Mục, chính là người trẻ tuổi sao? Nàng quay đầu lại nhìn qua cửa phòng đóng chặt, chấn kinh tim đập mạnh và rời đi.
Bị phục vụ quấy rầy mạch suy nghĩ, Tần Mục cũng ngừng suy nghĩ, bưng trà tỉnh rượu uống một ngụm, chậm rãi tìm cảm xúc.
Trà tỉnh rượu vừa đắng vừa chát, đến miệng thì một hương vị khó nói xông thẳng lên đầu, Tần Mục thoải mái thở dài, sau đó uống thêm.
Minh thăng thực hàng! Trong lòng Tần Mục nhớ tới mấy chữ này, trong lòng run rẩy một chút, chậm rãi đặt trà tỉnh rượu lên bàn, vịn ghế sô pha đứng lên, chậm rãi đi tới cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Không để lại dấu vết, biểu hiện và thủ đoạn của Quý Thu chính là minh thăng thực hàng.
Nâng chức vị của Tần Mục lên, đặt mình tới một vị trí thành nhàn nào đó, cũng không nói chỉ trích cái gì cả, còn tán thưởng Quý Thứ dùng người gương mẫu nữa.
Trời đêm trong trấn khác xa so với kiến thức của Tần Mục, Tần Mục cũng chẳng nhìn thấy ngọn đèn dày đặc ở bên ngoài, nhìn hình ảnh nước sông đang chảy róc rách.
Hắn thở dài, thôn Tây Sơn chính là nơi ký thác mộng tưởng của hắn, chỉ sợ rất nhanh không còn liên quan gì tới mình nữa. Tuy không sờ rõ Quý Thu động thủ với mình lúc nào, nhưng mà đoán chừng thời gian sẽ không quá dài. Tần Mục phát hiện mình xung đột với Hầu Cửu Châu trên bàn rượu chính là cơ hội tốt. Có lẽ Quý Thu cũng vui vẻ nhìn thấy mình và Hầu Cửu Châu xung đột, mang hành động làm chậm một chút.
Nghĩ tới đây Tần Mục liền hạ quyết tâm, ngày mai phải đi báo cáo chuyện phá núi, cho dù không đủ tiền thì mình cũng phải nghĩ biện pháp tranh thủ vay ngân hàng, cho dù mình có phải đi tới đâu thì hắn cũng phải giải quyết đại sự của thôn Tây Sơn trước đã.
Tình huống rất nghiêm trọng ah. Tần Mục lại móc thuốc ra, hắn chưa từng hút thuốc nhiều như lúc này, lúc trước con đường làm quan của hắn vô vọng thì hắn chẳng phóng túng như thế bao giờ.
Bây giờ chẳng phải phong quang quá lộ sao? Tần Mục hồi tưởng lại trong chuyện của mình làm trong thời gian này, giống như phát tiết cuộc đời trước, phải mang nhiều chuyện làm xong một lần, nhưng có chút xem nhẹ tới ý nghĩa của quan trường chỉ nhắm vào một chữ: ổn. Chỉ có chính mình ngồi vững vàng, mới có thể thi triển khát vọng của mình, nếu như ngồi ở miệng núi lửa, mình tùy thời đều có nguy hiểm phấn thân toái cốt, khát vọng gì cũng không cần nói.
Chính mình vẫn cường điệu chữ ổn, ổn, ổn, nhưng mà trong lúc bất tri bất giác hắn chẳng phải là chàng trai huyết khí phương cương sao? Tần Mục đặt tay lên miệng, khóe miệng lộ tươi cười. Đời trước vẫn ổn, cuối cùng thể xác và tinh thần mệt mỏi, ông trời cho hắn cơ hội tốt phấn đấu làm nên sự nghiệp, lại không phải như cuộc đời trước, cả ngày cân nhắc chuyện nhân sự, quên đi bản chất làm quan.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Mục cũng thở dài một hơi. Tâm tư của Quý Thu thì hắn đã đoán được, nếu tới thì phải tới, hắn Tần Mục không tin nhiều kinh nghiệm nhiều năm của hắn còn chưa phải một kẻ như Quý Thu có thể ngăn cản được.
C-K-Í-T..T...T!
Cánh cửa mở ra, Tần Mục quay đầu nhìn lại, Ngô Cúc thay quần áo đứng ở cửa ra vào. Bộ sườn xám màu đỏ đang ôm lấy đường cong và chỗ lồi lõm của nàng. Dường như mới gội đầu, mái tóc ôn nhu dán sau lưng, uốn lượn trên thái dương một ít, được ngọn đèn phản chiếu ẩn ẩn còn mang theo bọt nước. Gương mặt xinh xắn mang theo một chút phấn hồng đẹp mắt.
Ngô Cúc mỉm cười, nàng cười mang theo một tia phong tình. Nàng quay người đóng cửa phòng lại. Tần Mục nghe được tiếng "Két cạch", cửa phòng bị khóa trái.
Ngô Cúc cất bước nhẹ nhàng, bộ sườn xám xẻ tà không còn gì ngăn cản ánh mắt của Tần Mục, làn da bóng lóng như ngọc hiện ra, làm Tần Mục nhìn miệng khô lưỡi đắng.
Tần Mục cố gắng ngăn cản cổ họng khô nóng của mình, hắn nới nút cổ áo Tôn Trung Sơn làm cho nhiệt khí thoát ra một chút.
Ngô Cúc lay động vòng eo rất mềm, bước chân cũng rất chậm chạp, nhưng mà mỗi bước nàng đi tới giống như hạ quyết tâm rất cao vậy. Ánh mắt của nàng giống như khói đang lưu động, trong đôi mắt to tròn của nàng phủ kín một tầng vũ mị.
- Ngô lão bản, cô tỉnh rồi sao?
Tần Mục có chút xấu hổ, Ngô Cúc thần sắc như vậy làm cho hắn nghĩ đến cảnh trong toa lét mấy ngày trước. Nói thật, Tần Mục không phải là thiện nam tín nữ gì, trong kiếp hắn có tình nhân. Nhưng mà từ khi tới thời đại này thì hắn thường cảm tạ ông trời ban ân, đem tâm tư rót vào kiến thiết thôn Tây Sơn, cộng thêm có tâm kết với Chu Tiểu Mai, Bạch Nhược Hàm cầu ái không nhãn tâm buông tay, càng thêm không có tâm tư trên người Ngô Cúc.
Nhưng mà hôm nay có lẽ do uống rượu và áp lực trong lòng rất sâu, ánh mắt cua hắn từ từ có dục hỏa phủ kín, nhìn vào dáng người chập chờn của Ngô Cúc không dời mắt, trong lòng sinh ra ý cảm động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]