Chương trước
Chương sau
Vé máy bay do Bạch Quang Lượng làm tốt cho Tần Mục, hắn và Quý Thu bây giờ ở trong trường đảng tuyệt đối là đồng chí lớn tuổi nhất, nhưng bởi vì như vậy cho nên nhận được tôn kính của người ta. Có thể lớn tuổi tiến vào trường đảng, nói rõ hai người này chắc chắn tăng lên thật lớn, ai cũng muốn trên quan đồ có thêm bạn, học tập trong trường đảng chính là chỗ thích hợp kết bạn nhất.

Tần Mục trực tiếp cầm CMND đi tới sân bay của tỉnh thành, máy bay sẽ bay vào sáng mai. Tần Mục cười khổ nhìn chung quanh một chút, xem ra buổi tối phải tá túc trong phi trường rồi.

Trong lúc rảnh rỗi hắn mang tâm tình đi dạo chung quanh phi trường, có mua một ít đồ vật hứng thú, chủ yếu là cho hết thời gian.

- Ôi.

Tần Mục đang cúi đầu xem xét đủ loại đồ vật trong tủ thủy tinh, trong đó ẩn ẩn phát hiện ra chạm khắc gỗ của thôn Tây Sơn, liền xoay người dời bước qua, giày da đột nhiên cảm giác đụng phải cái gì đó, theo sát đó là tiếng hô kiều mị vang lên, mang theo một tia đau đớn và tức giận, nhưng lại đâm thẳng vào nhân tâm.

Tần Mục cuống quít đứng thẳng, vừa nói xin lỗi nhìn sang, chỉ thấy một nữ tiếp viên hàng không đang cúi người, bàn tay ngọc của nàng hết sức nhỏ đang xoa xoa mắt cá chân của mình. Nữ hài bên cạnh tiếp viên hàng không nhíu mày mắng:

- Anh có chuyện gì thế, đi đường không có mắt à?

Tần Mục khẽ chau mày, nhìn chung quanh vẫn không có người nào chú ý tới, liền áp thấp giọng nói ra:

- Tiểu thư, xin chú ý tố chất.

Thập niên 90 hàm nghĩa của hai chữ tiểu thư chưa được lưu hành rộng rãi, cho nên cô gái này không có vì xưng hô của Tần Mục mà xấu hổ, một nữ hài này sốt ruột nói:

- Anh xem anh đi, biến Tiểu Đồng thành dạng gì, muốn sỗ sàng cũng phải xem mình là ai chứ?

Nữ hài tử này nói chuyện rõ ràng xem thấp Tần Mục. Tần Mục cười khổ một tiếng, việc này đúng là không cách nào giải thích, vì vậy ngồi xổm người xuống, nhìn qua nữ hài gọi là Tiểu Đồng nói:

- Tiểu thư, thế nào, nếu không tôi đưa cô đi tới bệnh viện kiểm tra nhé.

Tiểu Đồng cúi đầu, rầu rĩ nói ra:

- Không có việc gì, chỉ đụng một chút mà thôi.

Nhưng Tần Mục đã nhìn thấy mình lưu lại dấu chân to trên chân của nàng, lưu lại dấu chân trên bít tất bằng bông của nàng, trên mặt ngượng ngùng, tiếp tục nói:

- Vẫn nên nhìn một chút, như vậy tôi cũng an tâm, miễn cho bị người ta nói cố ý sỗ sàng.

Nữ hài trừng mắt, giống như không phục lời Tần Mục nói.

- Thực không cần.

Nữ hài tiếp viên hàng không Tiểu Đồng co rúm người ra phía sau, làm cho Tần Mục cảm giác như động tác của mình có chút đường đột, hai tay chống đầu gối đứng lên.

Trùng hợp lúc này nữ tiếp viên hàng không Tiểu Đồng cũng đứng thẳng lên, bộc lộ gương mặt trái xoan dưới mái tóc tinh tế, trên khóe miệng có nốt ruồi mỹ nhân màu hồng, xoay người đi vào phòng chờ, Tần Mục chợt cảm thấy như bị tiếng sét bổ trúng.

- Như thế nào, tại sao tương tự như vậy?

Con mắt Tần Mục nhìn chằm chằm vào nốt ruồi mỹ nhân màu hồng dưới khóe miệng của Tiểu Đồng, hốt hoảng muôn vươn tay vuốt ve, nhìn xem có phải chân thật hay không.

Có nốt ruồi mỹ nhân này cho dù là hình dạng nhan sắc hay là vị trí đều giống như thanh mai trúc mã kiếp trước của Tần Mục, hơn nữa nữ tiếp viên hàng không gọi là Tiểu Đồng này trên lông mi dài mang theo sương mù,che chắn ánh mắt u oán, hoàn toàn giống như nàng ta. Cảm giác cô độc khi đi tới thế giới này bởi vì nốt ruồi mỹ nhân làm cho Tần Mục cảm thấy ôn hòa.

Ba!

Tần Mục cảm thấy bàn tay vươn ra bị đánh, sau đó ngượng ngùng tỉnh táo lại, nữ hài kia đã ngăn cản trước mặt Tiểu Đồng, nhìn qua Tần Mục kêu lên:

- Anh muốn làm gì, đùa nghịch có phải hay không?

Thập niên 90 hai chữ "Phi lễ" còn chưa lưu hành, đùa nghịch là lên án lớn nhất. Trừ phi là côn đồ chính thức, nếu không người bình thường có danh xưng "Đùa nghịch" sẽ khó tìm được lão bà. Tần Mục biết rõ mình nhất thời thất thần làm cho nàng hiểu lầm, vội vàng dần áp lực và kích động trong lòng xuống, chăm chú nói ra:

- Cô à, cô không nên hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy cô rất giống một người bạn của tôi.

- Stop! Chớ giả bộ trước mặt tôi, nói cho anh biết, loại người như anh có phương pháp tiếp cận quá quê mùa.

Tiếp viên hàng không phải bay tới các thành thị, tự nhiên kiến thức rộng rãi, Tần Mục tuy ăn ngay nói thạt, nhưng trong mắt của nàng ta biến thành tiếp cận.

Tần Mục nhìn thấy phù hiệu trên mặt nữ tiếp viên hàng không này, tên là Triệu Manh, nhíu mày nói ra:

- Triệu tiểu thư, thỉnh cô tôn trọng tôi một chút, cũng tôn trọng bạn của cô, Tần Mục tôi còn chưa tới mức dùng thủ đoạn này tiếp cận con gái đâu.

Tần Mục vóc người thanh tú, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, một câu nói kia mang theo khí thế quan viên mạnh mẽ, làm cho người chung quanh xì xào bàn tán.

Tần Mục nhìn qua bốn phía, sắc mặt cũng có chút trầm xuống. Với tư cách người làm quan, sợ nhất trong tình huống xấu hổ bị người ta nhìn thấy, nhất là bây giờ còn đang ở tỉnh thành, tuy Tần Mục chỉ là tiểu hương trưởng, không chắc có ai nhận ra hắn, một khi trên quan trường có đồn đãi, vậy không dễ khống chế, tối thiểu nhất sẽ ghi hai chữ tiểu nhân trong mắt lãnh đạo. Trong lòng Tần Mục đã nhanh chóng hiện ra cảm giác này, nhìn qua Triệu Manh gật gật đầu nói ra:

- Đối với chuyện vừa rồi, ta chỉ có thể nói xin lỗi vì đụng vào bạn của cô, tôi nghĩ các cô bôn ba đường dài không ít thời gian, tôi muốn mời các cô ăn cơm xin lỗi, không biết có được hay không?

Triệu Manh cẩn thận nhìn chằm chằm vào gương mặt chân thành của Tần Mục, Tần Mục vốn không có tâm tư gì với nang, chỉ mang tâm tư đặt lên nữ nhân có nốt ruồi mỹ nhân, trong ánh mắt thanh tịnh, chân thật đáng tin.

Tiểu Đồng ở phía sau kéo Triệu Manh, nhỏ giọng nói ra:

- Tính toán, người ta không phải cố ý!

Giọng nói ôn nhu mang theo âm điệu dịu dàng khiến người ta mềm lòng, nghe vào tai có cảm giác như được ru ngủ, rất êm tai.

Triệu Manh bĩu môi, xoay đầu lại nhìn qua gương mặt trắng noãn của Tiểu Đồng đã đỏ ửng, lông mi thon dài đen nhánh, đôi mắt đen sâu sắc hiện ra thỉnh cầu, dạy dỗ:

- Mộ Băng Đồng ah Mộ Băng Đồng, thật sự là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, hừ hừ.

Mộ Băng Đồng không thuận theo lay động cánh tay của Triệu Manh, vẻ mặt làm nũng.

Triệu Manh bất đắc dĩ vuốt trán, xoay người nhìn Tần Mục nói ra:

- Đi, anh đã mời khách đấy, là khách sạn quốc tế lớn hay ở đâu? Không làm thịt anh một cái tôi cảm thấy biệt khuất trong lòng đấy.

Một câu nói khiến Tần Mục vui cười, hắn cảm thấy Triệu Manh này chính là đại tỷ tỷ, sợ Mộ Băng Đồng có hại chịu thiệt. Hắn khoát hai tay nói ra:

- Trùng hợp tôi ngồi máy bay cất cánh vào ngày mai, không bằng chúng ta ăn trong tiệm cơm ở phi trường nhé?

Triệu Manh nghe xong, con mắt trợn to, hỏi:

- Anh đi thành phố Hải Ba sao?

Tần Mục thành thật gật đầu, hắn đi ra ngoài làm việc chung, nhưng mà chọn phương thức đi khác nhau a. Hắn nghiêng người, làm tư thế mời, bên cạnh đã có người nhỏ giọng nói ra:

- Xong, có người bước lên thuyền hải tặc!

Tần Mục ba người cũng nghe đượ giọng của người nọ, nhưng xem như gió thổi qua. Tần Mục không thẹn với lương tâm, Triệu Manh hai người cũng nghe nhiều lời như vậy, đã rèn luyện kiên trì, Triệu Manh càng ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như con hoàng tước kiêu ngạo. Mộ Băng Đồng đi theo sau nàng, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhuận.

Sân bay tỉnh thành xây dựng mấy năm, các loại dịch vụ rất hoàn thiện. Vốn sân bay sẽ an bài nhân viên đưa Tần Mục đi khách sạn, nhưng Tần Mục ưa thích một mình, liền cự tuyệt hảo ý của bọn họ. Thập niên 90 người đi máy bay không nhiêu, sân bay phi thường nhân tính và săn sóc khách hàng rất tốt.

Ra khỏi đại sảnh, đi thêm ba bốn trăm mét tới một tiệm cơm, từ bên ngoài nhìn vào sạch sẽ mà trang nhã, không có quá nhiều sức tưởng tượng. Cùng nhau đi tới Tần Mục cùng hai tiếp viên hàng không cũng làm quen, đẩy cửa tiệm cơm ra, nhún nhún vai cười nói:

- Không nghĩ tới vô tình ý va chạm lại làm quen được tiếp viên hàng không, không biết tôi xem như may mắn hay bất hạnh đây?

- Anh nghĩ thật đẹp a, có thể được chúng tôi cho cơ hội mời cơm đấy, đủ cho anh đắc ý vài ngày.

Triệu Manh vẫn mang theo hoài nghi với Tần Mục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, đi qua bên người Tần Mục nói ra:

- Nếu túi không dày, bằng không chúng ta đi ăn quà vặt, đồ nơi này rất đắt.

Bây giờ Triệu Manh cũng không phải phi thường kiêu ngạo, vừa rồi hùng hổ dọa người với Tần Mục cũng chỉ là bảo hộ Mộ Băng Đồng mà thôi. Tần Mục khẽ cười nói:

- Không có sao, đoán chừng các cô phải bảo trì dáng người, sẽ không làm thịt tôi quá ác đâu.

Tần Mục nói lời này hai nữ hài cười nhóng nhẽo, ba người đi tới một chỗ và xem thức ăn.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, hai tiếp viên hàng không nghe nói Tần Mục tới từ huyện Tây Bình, đều hỏi thăm có quen thuộc chạm khắc gỗ của thôn Tây Sơn hay không, trong thành phố Hải Ba, điêu khắc gỗ của thôn Tây Sơn có tính nghệ thuật và danh tiếng lớn, có đôi khi các nàng đi tới bên này đã có người quen ủy thác cho các nàng mưa đồ giúp, bởi vì trên thị trường đã xuất hiện điêu khắc gỗ giả.

Tần Mục gật gật đầu, phòng ngụy đánh giả, đây tuyệt đối là chuyện quá bình thường ở Trung Quốc, trao đổi phương thức liên lạc với hai người, nói có thời gian giúp các nàng lưu ý một chút.

Tần Mục ăn không nhiều lắm, hai nữ hài tử ngược lại không giống như biểu hiện bảo trì dáng người, bộ dạng cực đói. Mùi vị tiệm cơm trong sân bay không tệ, nhưng mà quá ít, Tần Mục lại gọi thêm đồ ăn mới khiến hai nữ hài tử có cảm giác thỏa mãn, nhất là Triệu Manh, đưa ngón tay cái khích lệ Tần Mục, nói Tần Mục cũng có hàng, biết rõ hạ vốn gốc tán gái.

Tần Mục cười khổ, nối ruồi mỹ nhân trên khóe miệng Mộ Băng Đồng chỉ giúp Tần Mục hoài niệm kiếp trước mà thôi. Hiện tại hắn đã quen thuộc kiếp này, tuyệt đối sẽ không cảm động khiến mình mất phương hướng, hắn chậm rãi để đũa xuống, chăm chú nói ra:

- Thực ra chỉ là hiểu lầm.

- Đi đi, hiểu lầm gì mà hiểu lầm a.

Triệu Manh bộ dáng cúi đầu ăn, nói với Tần Mục:

- Chỉ bằng bữa cơm của anh, trực tiếp thu mua tôi rồi.

Mộ Băng Đồng dùng cùi trỏ thúc Triệu Manh một cáu, liếc qua Triệu Manh.

Tần Mục nhẹ giọng cười rộ lên, thấy hai nàng như vậy cũng nhớ lại lúc mình còn là học sinh, nhất thời lâm vào trầm tư, ánh mắt thâm thúy.

Sau khi tính tiền, ví tiền của Tần Mục còn lại rải rác trăm đồng. Triệu Manh mắt sắc, nhìn thấy Tần Mục thì cười lên:

- Ai nha, lần này xem ra làm thịt anh thật đau nha, không có tiền thì làm sao bây giờ?

Tần Mục lắc đầu mỉm cười, nói ra:

- Có thể mời các cô ăn bữa cơm là vinh hạnh của tôi, đây không phải còn thừa sao, điều này nói rõ thành ý của tôi còn chưa ah.

Hắn còn đắm chìm trong thời gian đại học, nói chuyện không có trầm trọng, mang theo nét nhẹ nhõm.

Hắn trả lời làm cho Triệu Manh rất cao hưng, nói với Tần Mục vài lời, kéo Mộ Băng Đồng muốn rời khỏi.

- Chờ một chút.

Mộ Băng Đồng trong bữa cơm không có nói quá nhiều lời, thời điểm này đột nhiên kêu lên, khẩu âm Tô Nam mềm mại làm nội tâm Tần Mục run lên. Chỉ thấy tiểu cô nương ôn nhuận như nước này móc hai trăm đồng ra, cắn cắn bờ môi nhét vào trong tay Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Manh tỷ chỉ nói đùa với anh thôi, chúng ta chia đôi!

- Ồ, đúng là vừa ý rồi nha!

Triệu Manh cười nói, Mộ Băng Đồng căn bản không cho Tần Mục cơ hội cự tuyệt, lôi kéo Triệu Manh chạy đi, trên đường hai người chạy đi còn cười đùa.

Tần Mục cũng không phải người sĩ diện cãi láo, suy nghĩ hiện tại tỉnh Tây Túc còn không có ATM, ngân hàng cũng đã đóng cửa, cho nên cầm hai trăm đồng thuê gian phòng, dù sao có phương pháp liên hệ với hai tiếp viên hàng không rồi, đợi đến lúc đi thành phố Hải Ba thì trả cho nàng.

Ban đêm Tần Mục gọi điện thoại cho Lưu Đan, nói cho nàng biết mình sẽ đi Hải Ba, khiến Lưu Đan hưng phấn không thôi, trò chuyện với Tần Mục một giờ, trong lời nói lộ ra hoài niệm và tình ý nồng đậm tới mức khiến Tần Mục hoảng sợ, không nỡ cúp điện thoại.

Tần Mục ngồi xem ti vi một lúc rồi ngủ, đêm nay ngủ cũng không yên. Trong mộng xuất hiện vài nữ tử lúc khóc lúc cười với hắn, hoặc u oán hoặc khoái hoạt, trong đó rõ ràng nhất chính là nữ hài có nốt ruồi hồng trên khóe miệng, làm cho Tần Mục sáng ngày thứ hai con mắt thâm quần, làm cho Tần Mục đứng trước gương cũng phải cười nhạo mình. Xuống lầu hắn mua kính chắn gió, chẳng những che khuất thầm quần trên mắt, cũng làm gương mặt còn nét ngây thơ của hắn nhiều ra mấy phần thành thục.

Lúc trên máy bay Tần Mục lại không có nhìn thấy Triệu Manh cùng Mộ Băng Đồng, khả năng phụ trách khác khu vực với hắn, hắn cũng không có quá xoắn xuýt. Mỹ nhân nốt ruồi hồng tuy giày vò hắn cả đêm, nhưng Tần Mục không phải người không cảm tình, tính tình từ từ bình ổn lại, chỉ có thể xem như phong tình thoáng qua trong đời của mình.

Lần này đi tới thành phố Thượng Hải, Tần Mục chủ yếu muốn xem thành phố duyên hải thập niên 90 này phát triển thế nào. Tuy trong trí nhớ của hắn, thành thị duyên hải thập niên 90 có bước phát hiển trọng đại, nhưng bước ngoặt chính thức chính là lúc lão nhân nam tuần, phát ra lời lẽ tuyên truyền giác ngộ, xác định phương hướng.

Lúc này hắn đi tới đây, thứ nhất là ứng với yêu cầu của Lưu Công Thành. Lưu Công Thành cho Tần Mục tự do rất cao, trong lúc này ẩn chứa ý tứ phi thường rõ ràng phi thường coi trọng Tần Mục ở phương diện cải cách kinh tế, tuy Tần Mục không muốn tiếp nhận chức vụ trong cục chiêu thương, nhưng mà Lưu Công Thành vẫn an bài trọng trách cho Tần Mục. Thứ hai Tần Mục cũng muốn giải thoát áp lực của Dược Mã Hương ra ngoài thay đổi không khí, thay đổi tâm tình, hắn phải tới kinh thành nhận tổ quy tông, nhưng không thua gì một hồi chiến tranh, thân thích trong gia tộc và bạn bè, tất nhiên sẽ đưa ra vấn đề làm khó hắn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.