Lão gia tử trầm ngâm trong chốc lát, nói ra: - Cháu tính thế nào? Không nên nói cho gia gia nghe cháu đi một vòng như vậy lại quay về Bắc Liêu làm bí thư huyện ủy đấy? Tần Mục âm thanh có chút trầm thấp, chậm rãi nói: - Gia gia, không nhìn thấy đập lớn được trùng tu, trong nội tâm của cháu bất an. Đây là nhược điểm làm quan lớn nhất của Tần Mục, lòng mềm yếu, luôn bất bình vì dân chúng. Những lời này cũng lộ ra hắn nghĩ tới mảnh đất Cửu Giang này. Tần lão gia tử cười lên ha hả, nói ra: - Là họ Tần, biết rõ áo cơm cha mẹ là ai cho. Tiểu Mục ah, cháu bây giờ là con cháu thế gia, có nhiều chỗ cũng không phải cháu thế đơn lực bạc, nhất định còn có con đường thứ ba. Nói xong hắn tươi cười cúp điện thoại. Con đường thứ ba? Lão gia tử đang nói gì với mình? Con mắt Tần Mục nhất thời sáng lên. Con đường thứ ba! Tần Mục cười, con đường thứ ba này đi rất gian nan. Giang Bắc xa hơn Giang Nam, đi ra khỏi thành thị Cao Phái ký tên đầu tiên trên văn kiện, thoạt nhìn Tần hệ cũng bắt đầu nhìn thấy lợi ích cực lớn ở các vùng duyên hải, không cam lòng yên lặng ở thành thị vốn có, cũng muốn nhúng tay vào bên ngoài. Cửu Giang là bên phía Cao Phái hô ứng, mang thế lực Tần hệ tới sao? Tần Mục cười nhạt, hắn giờ phút này giống như đầu mâu đi khai thác, hành tẩu ở đâu cũng phải tự mình phấn đấu. Hắn cũng hiểu người đi thăm dò của hệ phái khác sẽ không đi tra hệ phái khác, mà là kéo dài thế lực của mình ra mà thôi, chính là vì đạt được lợi ích lớn nhất. Lão gia tử đưa ra nan đề cho mình. Hai ngón tay Tần Mục gõ lên bàn. Vốn Cửu Giang có chút loạn bây giờ cộng thêm suy nghĩ của Từ Hồng Thanh thì càng thêm loạn. Mấy thế lực này không ngừng công kích và thỏa hiệp, Tần Mục biết rõ mình động thì kẻ khác sẽ động. Bắt người chỉ là thủ đoạn cuối cùng mà thôi, không để ý tới quan hệ mà đi bắt người thì không có nhẹ nhàng như vậy. Giữa trưa Tần Mục gặp mặt Âu Quan Tiến. Đối với người trong nhà thì lần này gặp Tần Mục không có treo giọng quan, đợi đến lúc đồ ăn dâng đủ thì Tần Mục trực tiếp hỏi Âu Quan Tiến có muốn kiếm thêm tiền hay không. Tần Mục cũng phi thường cảm kích đại cô Tần Trữ, bởi vì có đại cô ủng hộ, Ông Văn Hoa mới nhanh chóng dung nhập vào Tần gia. Nhưng mà trực tiếp như thế không phải phong cách của Tần Mục, Âu Quan Tiến ngược lại không dám nói lời nào. Nhưng vì thếÂu Quan Tiến ngược lại cạn chén với Tần Mục. Tần Mục cười nói: - Tam ca, nhớ rõ sau khi em trở về chúng ta không có ngồi cùng uống rượu nha. Âu Quan Tiến cũng vừa cười vừa nói: - Đúng thế, lão bát là người trên chính đàn, trên người có nhiều việc nên không có cơ hội. Tần Mục gật gật đầu, mặc cho Âu Quan Tiến nâng cốc cũng tốt. Hắn là họ Tần, hiện tại thân phận đã khác, Âu Quan Tiến là ngoại thích, rót rượu cho hắn là hợp lễ. Nếu như Âu Quan Tiến còn bày ra bộ dáng làm anh, vậy thì nói trước mặt Âu Quan Tiến cũng có chút nguy hiểm. - Đến Cửu Giang một chuyến không dễ dàng, anh em chúng ta uống trước. Âu Quan Tiến bưng chén rượu lên. Tần Mục lắc đầu, thò tay đè cổ tay Âu Quan Tiến, cười nói: - Rượu này không nên uống vội, vấn đề của em anh chưa trả lời đâu. Âu Quan Tiến sững sờ, Tần Mục biểu hiện hơi khác, đều nói quan trường phải ổn, hắn làm sao xúc động như vậy, làm sao gấp gáp muốn nghe đáp án của mình như vậy? Nhưng mà vấn đề này không trả lời không được, dù uống hau không vẫn phải nói đáp án. Vì vậy Âu Quan Tiến có chút xấu hổ cười nói: - Lão Bát, xem lời này của em, việc buôn bán không kiếm tiền, chẳng lẽ là đi làm từ thiện sao? Tần Mục cười lên ha hả, nói ra: - Tam ca, sinh ý của anh càng lớn mà lá gan càng nhỏ ah. Nếu như không trả lời, chỉ sợ em sẽ đi tìm nhị cô, nghe nói bọn họ cũng muốn phát triển ở Giang Bắc, chuyện này có chút khó khăn. Âu Quan Tiến giả bộ giật mình, cười nói: - Ai nha, lão bát, anh em mình ai làm không được, đây không phải làm khó anh sao? Tần Mục khóe miệng phủ lên một tia cười nhạo, chậm rãi nhổ ra khẽ đếm chữ: - Năm ngàn vạn! (500 triệu) Âu Quan Tiến đang tươi cười giống như bị keo dính dán lại, bị lời này của Tần Mục làm chấn trụ. Năm ngàn vạn, trong thập niên 90 đây là con số cực lớn. Cho dù cục trưởng cấp huyện, một người một tháng chỉ có mấy trăm đồng mà thôi. Tần Mục giống như kích thích Âu Quan Tiến chưa đủ, tiếp tục nói: - Chỉ kèm theo hạng mục. Âu Quan Tiến lúc này mới phát hiện Tần Mục không phải muốn bàn hợp tác sinh ý gì với hắn, mà là nghe được tin tức muốn lợi dụng chính sách giúp hắn. Tần gia gia huấn không cho phép làm loại chuyện này, Âu Quan Tiến lắc đầu nói ra: - Lão Bát, tiền này anh không dám kiếm, nếu lão gia tử biết rõ còn không bổ sống chúng ta. Tần Mục cười nói: - Yên tâm đi, chuyện này không vi phạm ý tứ của lão gia tử, em có bạn ở nước ngoài, lúc này nhìn trúng cảnh sắc ở Cửu Giang, thích hợp định cư, cho nên mới bàn chút nghiệp vụ. Tần Mục nói lời này dù ai cũng không tin. Nhìn trúng cảnh sắc và làm chút nghiệp vụ, đồ ngốc cũng không tin, đây là Tần Mục có ý định dùng bên ngoài giúp người thân. Phạm Phẩm Đức không phải định dùng đầu tư ở nước Mỹ ổn định cục diện của mình sao? Tần Mục muốn nâng một người trong thường ủy thành phố Cửu Giang lên đây mà. Âu Quan Tiến cũng là người nhìn thấy đại tràng diện, tuy nhiên đoán không ra trong đó có huyền cơ gì, nhưng mà có một chút việc cũng biết rõ, hắn bưng chén rượu lên, hỏi: - Việc này tìm ai bàn? Động tác này hắn đã chuẩn bị làm rồi. Âu gia tại Cửu Giang nghiệp vụ không lên, thị ủy không có nhân vật mạnh mẽ chống lưng, bên này là địa bàn của Dương gia, tự nhiên sẽ không để hắn thẩm thấu vào. Nếu cấp bậc của Tần Mục muốn nâng người, khẳng định sẽ chọn trong thị ủy. Hôm nay Tần Mục địa vị tại Tần gia đã nặng, ra tay đương nhiên sẽ không yếu được. Tần Mục cũng bưng chén rượu lên, nhàn nhạt nói ra: - Phó Ngọc Bình. Âu Quan Tiến nhất thời yên lòng, phó bí thư thị ủy Phó Ngọc Bình, hôm nay đã là phó bí thư, nếu như được Tần Mục nâng lên thì chắc chắn sẽ tiến bước, quyền lực ở Cửu Giang sẽ tăng thêm nhiều, nếu như hợp tác được tốt, Âu Quan Tiến tự nhiên sẽ gia tăng tài sản cho Âu gia. - Là công ty ở đâu? Âu Quan Tiến lại hỏi một câu. - Australia. Thế lực tập đoàn Hoa Hạ đăng ký khống chế cổ phần phi thường dễ dàng, huống chi Australia còn có một người nhà của Tần Mục, Ngô Cúc đã xuất ngoại hơn một năm, thế nhưng mà vẫn là nhân vật sắc bén. Tần Mục xé mở cục diện ở Cửu Giang là bước đầu tiên chính là tạo thế! Phó Ngọc Bình hôm nay đã hướng về Tần Mục, cho dù không dựa vào Tần Mục, chỉ sợ nàng cũng sẽ đánh cược một lần, phải chọc ra chuyện đập lớn. Tần Mục làm như vậy chỉ là khiến tiếng nói của Phó Ngọc Bình tăng lên trong thường ủy, càng có lực một ít, phó bí thư thị ủy hò hét muốn dẫn dắt chú ý của tổ điều tra vô cùng dễ dàng.
Buổi tối Tần Mục gặp mặt với Phó Ngọc Bình, hắn mờ mịt mang ý của mình nói cho Phó Ngọc Bình nghe. Tuy trong nội tâm Phó Ngọc Bình có chút không thoải mái, nhưng đây là kế hoạch rất thành thục, cũng là một cơ hội lớn, nàng tuyệt đối không kháng cự được hấp dẫn của quyền lực sắp tới tay. Cho dù trở thành súng của Tần Mục thì thế nào, nếu Phó Ngọc Bình nếu tiến một bước và Tần Mục thoát khỏi khốn cục, hai người theo như nhu cầu, quan hệ đồng minh tạm thời kết xuống, về phần có thẻ lâu dài hay không còn phải xem sau đó như thế nào. Sáng sớm hôm sau, Âu Quan Tiến mang đồ tây đi tới cửa Phó Ngọc Bình, Phó Ngọc Bình thông báo công ty vi điện tử của Australia có ý định mở nhà máy ở Cửu Giang chấn động thị ủy. Cải cách khai phát, mục đích không chỉ làm người dân giàu lên, cũng không phải giải quyết sức lao động, mà là thông qua kỹ thuật tới từ bên ngoài tăng trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia lên, đạt tới trình độ quốc tế. Có vi điện tử này không chỉ hữu ích, trọng yếu nhất thứ này có ý nghĩa quan trọng trong quân sự. Phối hợp kế hoạch của Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng, Chu Chí Quân đại biểu quân đội Ký Nam đi tới thị ủy, yêu cầu công ty Australia vừa tới thì phải thông báo cho quân đội tới tham gia, hơn nữa hứa hẹn nhà xưởng sẽ thành lập gần doanh trại, cam đoan nhà xưởng an toàn. Bởi như vậy chuyện này kinh động tỉnh ủy. Tần Mục lựa chọn đầu tư công nghệ quá cần thiết, làm cho hạng phuc này phải lựa chọn người đủ lực, Âu Quan Tiến tại Cửu Giang địa vị càng tăng lên không ít, đám quan viên mấy ngày hôm trước bị bài xích bị giáo huấn đã ném ra sau đầu, lập tức bắt đầu mời Âu Quan Tiến dự họp này yến hội kia. Đối với chuyện này Âu Quan Tiến lập trường rất kiên định, chuyện này nhất định phải thương thảo với bí thư Phó Ngọc Bình. Trong khoảng thời gian ngắn Cửu Giang có người không biết Phạm Phẩm Đức, có thể không biết Thi Hữu Phương, nhưng mà thanh danh Phó Ngọc Bình lên cao, tỉnh ủy đã bắt đầu bình luận Phó Ngọc Bình chính là "Tam bát hồng kỳ thủ", "Cán bộ nữ đại biểu cải cách" các loại vinh dự. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Phó Ngọc Bình không thể như Phạm Phẩm Đức được, lại chơi giả chết, bằng không Cửu Giang khi đó sẽ phải thay máu toàn bộ rồi. Phó Ngọc Bình nói chuyện cũng tăng lên, làm cho Từ Hồng Thanh cũng phải lặng lẽ, chậm rãi đợi kết quả chuyện này. Tần Mục không đi, hắn khẳng định không thể đi, hắn cảm giác chuyện này mơ hồ có bóng dáng của Tần Mục. Hắn ở kinh thành thời gian dài, bao nhiêu cũng nghe được tiếng gió, cảm giác, cảm thấy Tần Mục và Âu Quan Tiến có quan hệ gì đó. Chính quyền tỉnh ủy, quân đội Ký Nam, chính quyền thị ủy, tổ hiệp tra, tổ điều tra, cơ hồ tất cả ánh mắt nhắm vào Phó Ngọc Bình cùng Âu Quan Tiến, đây là cơ hội tăng công nghệ lên, đầu tư công nghệ cao không thể nghi ngờ là ví dụ thành công của cải cách. Mọi người khẩn trương chờ đợi vài ngày, mỗi đến tối có chút côn đồ làm ra chuyện gì đó, chuyện này làm cho Từ Hồng Thanh phi thường tức giận, cũng nghiến răng nghiến lợi với Phạm Phẩm Đức. Hiện tại là lúc nào, tại sao còn có kẻ không hiểu chuyện như vậy. Vì thế, cục trưởng công an Thạch Trường Nhạc bị Từ Hồng Thanh, Phạm Phẩm Đức mắng nhiều lần, yêu cầu hắn phải giải quyết chuyện này trong hai ngày, bởi vì Australia bên kia đã tuyền tin tới, đoàn khảo sát sắp tới rồi, do phó chủ tịch công ty Ngô Khải Lệ dẫn đội tới. Phó chủ tịch, đây là nhân vật có quyền quyết sách, phải cho nàng ta nhìn thấy cảnh mỹ hảo và hài hòa ở thành phố Cửu Giang, những thứ thượng vàng hạ cám mà Thạch Trường Nhạc làm cục trưởng cục công an còn không giấu được thì biến đi cho rồi. Đây cũng không phải là nói đùa, cho dù Thạch Trường Nhạc có nói bao nhiêu nước bọt, vào lúc này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Bao nhiêu nhân vật trọng yếu nhìn chằm chằm vào hội đàm lần này, nếu vì một đám côn đồ mà lầm hỏng chuyện thì Thạch Trường Nhạc bị đánh chết cũng không oan. Thạch Trường Nhạc biết rõ đây là do Đức Gia ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng Đức Gia có một ngàn lá gan cũng không dám đối nghịch với cục công an thành phố, phải móc cho ra người sau lưng hắn, nếu không đánh Đức Gia, không chuẩn còn có thêm tên Hành gia nào đó xông ra, khi đó Thạch Trường Nhạc càng rơi vào cảnh khó xử. Thời điểm Thạch Trường Nhạc mặt ủ mày chau thì hắn nhận được điện thoại, là điện thoại của Hoàng Đào Ba, mời Thạch Trường Nhạc tới khách sạn tụ tập. Tổ hiệp tra! Thạch Trường Nhạc lập tức hiểu ý hắn lâm vào cục diện khó xử, chỉ sợ sớm có người chơi hắn rồi. Hắn không thể không chui vào, chuyện này phải giải quyết dứt khoát, ai cũng sẽ không buông tha cho hy vọng, vò mẻ lại sứt thì sợ gì nữa. Cửu Giang nhanh chóng xuất hiện ánh rạng đông. Hoàng Đào Ba mấy ngày qua cảm giác có cơ hội xoay người. Lúc trước tổ hiệp tra mới tới, hắn cùng Vương Hải Nam cũng như nhau, ngoan cố mấy chọc đáy của Tần Mục. May mắn bản thân mình kịp thời chuyển biến tư tưởng, mang trận tuyến dựa vào Tần Mục mới có thể bình an ở trong tổ hiệp tra. Trong lòng của hắn cũng có nghĩ mà sợ, nếu như Tần Mục khi đó lựa chọn Vương Viễn Nam ở bên cạnh hắn, vậy hắn sẽ phải đi vào trong quân đội rồi, hiện tại tổ kiểm tra ở kinh thành cũng tới tìm hắn. Hơn nữa từ chuyện của Vương Viễn Nam thì Hoàng Đào Ba phát hiện Tần Mục sớm có bố cục từ đầu, thậm chí còn lấy kinh thành vào trong bố cục của hắn, loại ý nghĩ này cũng làm cho Hoàng Đào Ba có cảm giác không rét mà rung, trong đầu càng kiêng kỵ tâm tư của Tần Mục. Vì vậy hắn hiện tại nhìn thấy cách cục của thành phố Cửu Giang thì cũng phát hiện Tần Mục đang đánh cờ. Với tư cách cấp dưới hợp cách, cũng không nhất định là nịnh nọt, có một điểm nữa là khi thấy lãnh đạo khó xử, vào lúc lãnh đạo chưa nói gì phải đi giải quyết đi. Có thể đi vào tổ hiệp tra, độ mẫn cảm chính trị của hắn không tệ, Hoàng Đào Ba liếc nhìn ra Tần Mục hiện tại còn chưa có mở ra liên minh trong thành phố Cửu Giang, lợi dụng thủ đoạn đầu tư tinh vi nâng Phó Ngọc Bình lên, cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của Tần Mục mà thôi. Giao đấu lần này phải đánh sặp cái màn che, nếu hiện tại gõ ra một khe hở trong trận doanh đối phương thì đây mới là chuyện Tần Mục cần nhất. Mà Hoàng Đào Ba mấy ngày qua cũng phát hiện mỗi lúc trời tối đều xuất hiện đám côn đồ nháo sự có chút liên hệ với Tây Môn Nhạn, chuyện trong đó lại vi diệu rồi. Hắn chăm chú nghĩ tới chuyện lúc trước, thái độ của quân đội lúc trước và đám côn đồ nháo sự hiện tại, cơ hồ tất cả sự kiện hình như tất cả đầu mâu đều chỉ thẳng vào Thạch Trường Nhạc. Tần Mục tốn nhiều thủ đoạn như vậy kích thích Thạch Trường Nhạc, Hoàng Đào Ba lập tức hiểu mình nên làm cái gì. Trong tổ hiệp tra này Tần Mục đặt lên người Hoàng Đào Ba, mục đích của hắn chính là tìm người xung phận chịu tiếng xấu. Hoàng Đào Ba hiểu, nếu muốn thắng được lãnh đạo ưu ái, chú ý trước chú ý sau là không có tiền đồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]