Tần Mục cười khổ, nói thì nói như thế, nhưng tiền ở đâu, tiền từ đâu tới ? Tài chính của Phổ Thượng hiện tại đã không còn đủ một trăm vạn, muốn tự mình đi xây dựng Phổ Thượng, chẳng khác nào nằm mơ. Một buổi biểu diễn thời trang, cộng thêm một số công trình xây dựng sau này, khiến tài chính của Phổ Thượng rất căng thẳng, không thể xuất ra được nữa, không biết đến ngày tháng năm nào Phổ Thượng mới có thể móc ra được tiền? Không có thu nhập từ thuế thì không có thành tích, không có thành tích thì không được nhân mạch, không có nhân mạch lại không chiếm được coi trọng phía trên, không được coi trọng thì không có phát tiền, cái vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại, nếu mình không nghĩ cách thì còn có thể làm gì?
Những lời này Tần Mục sẽ không nói với Mạnh Khiết, nhưng thông qua Mạnh Khiết, có lẽ có thể tìm được một số thương nhân muốn móc tiền cho mình, "giúp" Phổ Thượng xây dựng, chỉ có điều đây là một con dao hai lưỡi, dùng tốt chắc chắn là đại thu hoạch, nếu dùng không tốt, không chừng sẽ cắt phải chính mình.
Nhìn Mạnh Khiết cứ ở đó lải nhải như đang nằm mơ, Tần Mục mỉm cười, chỉ chỉ ly cà phê truớc mặt nàng, nói:
- Uống trước đi, đi với tôi đến một nơi, tiếng Pháp của cô đừng nửa đường như xe bị tuột xích đấy.
Mạnh Khiết vừa nghe lời này, nở nụ cười, sắc mặt thần bí, thấp giọng nói:
- Anh gặp mặt Tiểu Đồng rồi sao, có phải hai người đã.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970607/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.