Hình Bảo Bình đích thân tới hiện trường, khen không dứt miệng. Tần Mục không ra đó kiếm hiềm khích làm gì, sân khấu là của Hình Bảo Bình, cần biểu hiện cứ biểu hiện. Nói trắng ra, Tần Mục chính là cây thương của Phương Chấn Bang và Hình Bảo Bình, đánh xong địch nhân, cơ hội gặt hái thành quả cũng chưa có phần của hắn. Cơ hội làm thương này không phải người nào cũng có thể giành được, làm thương tốt, lãnh đạo cầm thuận tay rồi, sẽ không nỡ ném đi, hơn nữa thỉnh thoảng còn bôi dầu đánh bóng, lại phối hợp với vỏ thương đẹp đẽ.
Gần tới lúc tan việc, Phương Thiên Nhu nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng Tần Mục. Tần Mục vừa nhìn sắc mặt của nàng, liền biết phía bên cục Xây dựng khẳng định đã chọc tức nàng, cười nheo mắt hỏi:
- Sao vậy?
Phương Thiên Nhu nhìn Tần Mục một cái, thở hổn hển, ấm ức nói:
- Phía bên Xây dựng thành phố nói đã sớm đưa bản đồ đến cục Hồ sơ, tôi chạy đến cục Hồ sơ, lại nói đã đưa đến thư viện, nhưng thư viện nói bị cục Xây dựng cầm đi nghiên cứu rồi. Chuyến này tôi chạy khắp nơi mà vẫn không lấy được bản đồ.
Tần Mục tự mình đưa chén nước trà cho Phương Thiên Nhu, đặt trước mặt nàng, chậm rãi nói:
- Không cần quá gấp gáp, xây dựng thành thị không phải một hai ngày là có thể hoàn thành, cục Xây dựng cần, cứ để cho bọn họ dùng trước đi.
Phương Thiên Nhu nâng chén trà lên, sắc mặt trầm tĩnh đi một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970602/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.