Đêm tối, trên khu phố trên của khu phát triển có vụ án đả thương người nghiêm trọng, vụ án này một người trọng thương ba người bị thương nhẹ. Cục công an phố trên là Lưu Đại Hữu dẫn đầu thuộc hạ nhanh chóng xuất kích, chỉ trong thời gian hai giờ đã tìm được hai người ẩn nấp trong khu dân cư.
Tần Mục nghe tin tức như thế, biết rõ người gây án tên là Diệp Minh, giọng của hắn thanh thúy:
- Đại Bình Quả này nhãn lực không tệ, tâm cũng ngoan độc, có thể làm cây súng.
Đương nhiên hắn nói lời này với không khí, không có bất kỳ người nào nghe được Tần Mục đánh giá.
Tần Mục và Mộ Băng Đồng ra khỏi kim mã, sắc mặt Mộ Băng Đồng hồng hồng, cúi đầu không dám nói lời nào.
Tần Mục sắc mặt bình tĩnh, đi đón xe taxi, Mộ Băng Đồng gọi hắn lại, hỏi hắn có thể đi cùng nàng hay không. Tần Mục xem đồng hồ, ngẫm lại cũng không nóng nảy, dù sao hôm nay không có chuyện gì, liền đáp ứng.
Hai người đi bộ trên đường phố Quảng Châu, mặt trời chiếu sáng khiến Tần Mục cảm giác có chút oi bức. Mộ Băng Đồng cúi đầu, Tần Mục nhìn trộm cái cổ trắng nõn của nàng, làm cho hắn có cảm giác cổ họng nóng rát, cố gắng làm như không nhìn nàng.
- Hôm nay cám ơn anh, nếu không nhờ anh, em không biết nên làm như thế nào.
Hai người đi tới công viên, lại đi trên con đường đá vụn, Mộ Băng Đồng nhỏ giọng nói ra.
Tần Mục cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970523/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.