Tần Mục mỉm cười khiêm nhường, hoàn toàn không tỏ vẻ kiêu ngạo như bên ngoài đồn đại. Hơn nữa, trong nụ cười của hắn có mùi vị sạch sẽ, nụ cười như thế thật sự không nên xuất hiện trên mặt hắn, cho nên giây phút đầu tiên khi phó bộ trưởng Tôn Hoài Lễ liếc nhìn Tần Mục, ấn tượng vô cùng tốt.
Tần Mục đứng trước bàn làm việc, đặt túi xách trên bàn, khẽ nghiêng người, đầy nhiệt tình đưa hai tay ra.
Tôn Hoài Lễ gật đầu, chào hỏi xong, kêu Tần Mục ngồi xuống, sau đó bắt đầu mỉm cười. Nụ cười của lãnh đạo rất thâm thúy, nhất là đối mặt với người đang được Châu Quảng cưng chiều là Tần Mục, nếu hắn cười lớn nói rõ lãnh đạo có chút ngắm nghía vị trí của anh, cười nhẹ là sợ hãi anh được cưng chiều chạy đến đây giở trò, cho nên nụ cười của Tôn Hoài Lễ vô cùng cẩn thận.
- Tôn phó bộ trưởng, quấy rầy công tác của ngài.
Ở bộ tuyên truyền, không thể xưng hô tùy tiện, loại nịnh bợ như dùng "Phó", "Chính" ở đây càng không dễ dùng. Đều là nơi thân cận với lãnh đạo, nên một là một nên hai là hai, không thể lấy lòng trên đầu lưỡi được.
- Tần bí thư, Phổ Thượng bận rộn như vậy, làm sao còn có thời gian tới bộ tuyên truyền?
Tôn Hoài Lễ nói chuyện vẫn mang hơi hướng dò xét. Phổ Thượng và Tần Mục có rất nhiều tranh cãi, mặc dù béo bở rất nhiều, nhưng dính vào có thể gặp phiền toái, khiến cả Châu Quảng vừa thích vừa sợ. Hắn tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970457/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.