Tần Mục gật đầu nói:
- Được, nhớ khai thông với lãnh đạo một chút, chúng ta vẫn cần theo sát chính sách trong thành phố.
Trương Thúy đáp ứng, rời khỏi phòng họp, để lại không gian cho Tần Mục và Phương Thiên Nhu. Trong mắt Tần Mục vẫn mang theo mùi vị bố trí bẫy rập, nhíu mày, đợi chờ Phương Thiên Nhu trả lời.
Phương Thiên Nhu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy trong câu hỏi này không có bẫy rập gì, đáp án dĩ nhiên là khẳng định:
- Đó là dĩ nhiên, không có ai trơ mắt nhìn tài phú thổi qua trước mắt.
Tần Mục lại vẽ thêm mấy nét bút trên giấy, tiếp tục hỏi:
- Nếu như trước khi tuyên bố tin tức về món đồ sứ, chuyên gia đã đặt nó ở chỗ mình, treo giá cao thì thế nào? Những người ngắm nghía món đồ sứ kia sẽ làm thế nào?
Vấn đề đi sâu một chút, Phương Thiên Nhu lại suy tính hồi lâu, tiếp tục nói:
- Nếu quả thật thích, vậy khẳng định sẽ dùng nhiều tiền để mua.
Nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Cho dù không thể tăng giá, chí ít cũng có thể bảo đảm giá trị tiền gửi.
Tần Mục nở nụ cười, câu trả lời của Phương Thiên Nhu đang từng bước rơi vào bẫy rập của hắn. Mỗi một lần tự hỏi, Phương Thiên Nhu cũng phải trải qua suy nghĩ nhất định, cũng nói rõ nàng nhìn thấu Tần Mục đang để nàng suy nghĩ các loại tình huống.
- Dĩ nhiên, nếu những phần tử đầu cơ nhìn thấy có rất nhiều người mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970441/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.