- Có thời gian đi ra ăn cơm, rất lâu còn chưa hợp mặt với anh và Trương tỷ.
Tần Mục nói ra.
- Ha ha, không biết là cái đó đệ tức phụ tự mình làm đồ ăn à?
Lưu Đại Hữu lại đưa giỡn vài câu, áp thấp giọng nói:
- Tiểu Tần ah, anh nên chú ý đi, có người rất hứng thú với tài khoản ngân hàng của anh đấy.
Lưu Đại Hữu cũng không có nói rõ, loại chuyện này Tần Mục tâm lý nắm chắc là được. Tần Mục có bao nhiêu tiền thì Lưu Đại Hữu không biết, bên trong không phải tham ô mà có thì Lưu Đại Hữu cũng không biết, cho nên lời này không thể nói quá thấu. Tần Mục không tham ô thì chẳng có gì mà sợ, nếu như tham ô thì nhanh chóng lau sạch đít đi, lại nói cho Tần Mục là ai tra hắn, đơn giản là phiền não mà thôi, huống hồ người của ban thanh tra kỷ luật tra cũng phải làm theo quy định, một bí thư đảng ủy khu trong tài khoản làm sao bày hiển nhiên sáu bảy trăm vạn như thế? Đây chính là kinh người và không kiêng nể gì cả.
Tần Mục cười ha hả, cảm tạ Lưu Đại Hữu, cũng cầm báo chí lên, nhìn qua tin tức và cười như không cười.
- Làm bừa bãi, đây thuần túy là làm bừa bãi.
Phó thị trưởng Hình Bảo Bình cầm báo chí vỗ bàn, phi thường căm tức. Đoạn thời gian trước trên báo phỉ báng Phổ Thượng thì hắn cảm thấy xui xẻo, bị Tần Mục lợi dụng người ngoại quốc đưa tin hóa giải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970392/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.