Chương trước
Chương sau
Tần Mục cảm giác trái tim của mình có chút chết lặng, nhắc tới nha đầu này chỉ biết phun ra từ ngữ dũng mãnh, nếu nói nàng không hiểu thì làm sao lại biết hàm ý bao nuôi rõ ràng như thế?

Tây Môn Nhạc cười khúc khích, hiển nhiên nhìn thấy được vẻ chật vật của Tần Mục. Tần Mục cũng không thèm chạy, quay người có chút tà ác cười nói:

- Tina nói thật có lý, Nhạn tử hãy chọn đi.

Sắc mặt Tây Môn Nhạn nhất thời ửng đỏ, lời này của Tần Mục thật quá nhiều ý nghĩa. Đầu của nàng nháy mắt cúi thật thấp, như muốn nhìn rõ y nội y trong áo của mình.

Tina lại nói thêm một câu:

- Ai nha, tự dưng lấy đồ vật của nhi đồng Tần Mục, chúng ta làm dì cảm thấy thật sự ngượng ngùng, hay là chúng ta cũng sinh cho hắn một đứa bé, đến lúc đó lấy đồ vật của con mình sẽ không bị người khác nói bậy…

- Phanh!

Tần Mục đóng mạnh cửa phòng ngủ, gân xanh nhảy lên thình thịch. Tây Môn Nhạn cũng hoảng sợ chạy về phòng mình, bỏ lại một mình Tina trong phòng khách thưởng thức trang sức, vừa dùng Anh văn ngâm nga:

- Yêu đến yêu đi, anh yêu em em yêu anh, vì sao không chịu nói ra miệng…



Gần đây Lưu Đại Hữu gặp phải chuyện phiền toái. Vốn hắn đảm nhiệm chức đại đội trưởng hình trinh, đây là thực quyền, ở trong cục công an thành phố xem như một bước lên trời. Nhưng khi hắn chứng kiến tiền nhiệm áp xuống vụ án, có nhiều vụ án đều mơ hồ chỉ hướng Kim Bình Quốc. Mà phó cục trưởng đem mấy vụ án này đưa xuống đã minh xaác nói với Lưu Đại Hữu, cục công an thành phố đã nắm giữ chứng cớ tập đoàn phạm tội do Kim Bình Quốc cầm đầu, yêu cầu Lưu Đại Hữu ở trong thời gian ngắn nhất phải phá án, trả lại cho nhân dân một lời công lý.

Khi phó cục trưởng nói ra lời này khẩu khí nghiêm khắc, nhưng Lưu Đại Hữu đi theo Tần Mục thời gian dài như vậy, hơn nữa ưu thế chức nghiệp bản thân, rõ ràng nhìn thấy được khóe môi phó cục trưởng hiện lên ý cười.

Đây là một tử cục! Hiện tại tên của Tần Mục đang ở đầu sóng ngọn gió, có chút người không dám xuống tay với hắn, chuẩn bị lấy thủ hạ của hắn khai đao, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Lưu Đại Hữu là người của Tần Mục, Kim Bình Quốc cũng thân với Tần Mục, đây là chiêu đẩy hài tử ra đầu sóng ngọn gió, người nghĩ ra biện pháp này nội tâm thật cường đại. Lưu Đại Hữu cân nhắc, cảm giác việc này có chút không hay, thương lượng với Trương Thúy cũng không hiểu được mấu chốt, rốt cục gọi điện cho Tần Mục.

- Có chút người luôn không cam tâm bình thường ah.

Tần Mục cầm điện thoại, nhìn Văn Nhập Hải ngồi đối diện mình, thanh âm trầm thấp, nhưng khóe môi vẫn lộ ý cười:

- Lưu đại đội, làm việc theo lẽ công bằng, xử lý công chính, đa tạ ý tốt của anh.

Hắn nói chuyện giọng quan phi thường, Lưu Đại Hữu cầm điện thoại nói thầm, phỏng chừng bên cạnh Tần Mục đang có người ngoài nên hắn mới nói như vậy, bằng không đã sớm bắt đầu bày mưu nghĩ kế. Sau khi cúp điện thoại hắn nghĩ thật lâu cũng không tìm được manh mối gì trong lời dặn của Tần Mục, chẳng lẽ phải thật sự làm theo trình tự? Kim Bình Quốc chính là thế lực thương nhân bản thổ đầu tiên dựa vào Tần Mục, nếu quả thật mãnh liệt trấn áp, sẽ bất lợi cho việc Tần Mục triển khai công tác trong Châu Nghiễm, huống chi sự biến chuyển thật nhanh của Tần Mục đều bị người nhìn vào trong mắt, nếu Kim Bình Quốc bị rơi đài trong tay của mình, vậy sẽ biến thành hoàn cảnh “tá ma giết lừa”, chẳng những thanh danh của Tần Mục trên quan trường bị phá hủy, cho dù vị trí đại đội trưởng của hắn cũng ngồi không yên ổn.

Nhìn hồ sơ trước mắt, Lưu Đại Hữu dị thường nôn nóng, đem tài liệu bỏ vào ngăn kéo khóa lại, lôi kéo vài người trong đội ra ngoài điều tra.

Giữa chân mày Tần Mục hiện lên tức giận, rơi vào trong mắt người có ý chí. Hôm nay Văn Nhập Hải vứt bỏ bộ dạng hi hi ha ha, quần áo nghiêm túc ngồi trước mặt Tần Mục, không cần nói cũng biết là muốn thoát ly cục cán bộ đi theo Tần Mục làm việc. Hiện tại thật nhiều người cầu theo Tần Mục, giống như hắn đảm đương chức phó cục trưởng kỳ thật chỉ là tạm thời tu dưỡng một thời gian, ngồi trên ghế còn chưa được ấm chỗ đã nháy mắt thay đổi cấp bậc, biến thành thực quyền. Một đám bạn bè trong cục thường cùng nhau chơi bài đấm ngực dậm chân mình không chịu bắt lấy cơ hội, Văn Nhập Hải âm thầm thổn thức một phen, hi vọng Tần Mục có thể nể tình mấy ngày nay mình luôn đánh cảm tình bài có thể kéo hắn một lần.

Nhưng Tần Mục lại làm như không nhìn thấy dáng vẻ của Văn Nhập Hải, chỉ ôn hòa cười nói:

- Nhập Hải, công tác mới còn chưa đưa xuống, việc an bài nhân sự cụ thể tôi rất khó làm chủ. Tôi nghĩ không bằng như vậy, nên ở đây làm việc thực tế, là vàng thì đi nơi nào cũng sáng lên thôi.

Lời nói thật khách sáo, hiện tại Tần Mục không như mấy ngày trước, nguyên lai “Tần ca” đã trở thành tiếng gọi cung kính “Tần chủ nhiệm”. Trên mặt Văn Nhập Hải không lộ ra biểu tình thất vọng gì, thoáng xoay người đứng lên, đầy mặt mỉm cười nói:

- Có những lời này của Tần chủ nhiệm, lòng hăng hái trong công tác lại nổi lên.

Tần Mục gật gật đầu, tùy tay mở ngăn kéo, từ trong lấy ra bảng ghi chép nhìn hồi lâu, mí mắt chợt nhảy lên, nhìn chằm chằm Văn Nhập Hải vài giây, theo sau thấp giọng nói:

- Anh đi nói một tiếng với Lưu đại đội, bữa tiệc tối tôi sẽ không đi, ở lại trong nhà ăn cơm mới thấy ấm áp, cũng thật yên tâm.

Được! Văn Nhập Hải chờ đợi chính là ám chỉ của Tần Mục. Lời giọng quan ai cũng có thể nói ra, nhưng hợp tình hình là chuyện trọng yếu nhất. Lưu đại đội, không cần hỏi chính là dòng chính của Tần Mục – Lưu Đại Hữu. Đối với lời mời của dòng chính, vừa rồi Tần Mục không nói cự tuyệt, vì sao lại để người ngoài như Văn Nhập Hải đi thông tri đây? Trong lòng Văn Nhập Hải nghĩ nghĩ hiểu được ý tứ của Tần Mục, trái tim liền dán lên cổ họng, đi ra khỏi văn phòng Tần Mục liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh, lấy ra điện thoại lòng như lửa đốt, bấm dãy số liền nhỏ giọng hỏi:

- Tiểu Anh, trong sổ tiết kiệm còn bao nhiêu tiền?

Người nghe điện thoại là vợ của hắn, nghe Văn Nhập Hải hỏi như vậy liền kêu lên:

- Hỏi chi vậy, có phải lại chơi bài thua rồi, muốn tìm tôi lấy tiền? Tôi cho anh biết, anh đem tâm tư nhét vào trong bụng đi. Tôi đã nói với anh, năm nay em trai tôi đã buôn bán lời hơn mười vạn, anh nói một người làm việc văn phòng như anh còn không bằng người bôn ba bên ngoài, anh bảo tôi đặt mặt mũi ở chỗ nào? Người vợ của người ta mặc cái gì, vợ của anh mặc cái gì, Văn Nhập Hải, lão nương đi theo anh đúng là khổ tám đời.

Khuôn mặt Văn Nhập Hải nhất thời tối đen, Tần Mục thật vất vả lộ chút tin tức cho mình còn không nhanh đi theo nịnh bợ, chỉ cần đi vào văn phòng căn cứ thực nghiệm, đây chính là nơi trù tính chung cho bốn khu khai phát, cho dù là nhân viên làm việc bình thường cũng là nơi thật nổi bật. Trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, một quyền đánh lên vách tường nhà vệ sinh, phát ra thanh âm trầm đục. Nhà vệ sinh nam nữ cạnh nhau, bên kia liền có tiếng phụ nữ hét lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.